*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người nhìn thấy theo mũi châm bạc từ từ được Vương Trạch đâm vào trong cơ thể mình thì cơ thể của ông ta trong nháy mắt cũng rắn chắc hẳn lên, không đến hai mươi giây quần áo trên người ông ta đều rách toạc ra, mà nếp nhăn trên mặt cũng đã biến mất từ lâu, ông ta đã biến thành một người đàn ông trung niên khỏe mạnh chưa đầy năm mươi tuổi.
Mắt Sở Quốc Thiên híp lại, kinh ngạc nói: “Cường Thân Quyết?”
Trong mắt Vương Trạch hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, đây là Cường Thân Quyết, đáng tiếc là giờ cậu có hối hận cũng không kịp rồi!”
Cường Thân Quyết sử dụng một kỹ thuật châm cứu đặc biệt để kích thích các huyệt đạo xung quanh cơ thể và tối đa hóa các chức năng khác nhau của cơ thể người. Đây là một phương pháp tăng cường sức mạnh có hiệu quả rất nhanh chóng.
Cường Thân Quyết tuy tốt nhưng cũng không thể lạm dụng, bởi vì di chứng của nó cũng rất nghiêm trọng, nhẹ thì làm cho sức miễn dịch giảm sút không ngừng, bệnh tật quần thân, nặng thì hoàn toàn tê liệt, thậm chí là tử vong.
Không phải Sở Quốc Thiên lo lắng Vương Trạch sử dụng Cường Thân Quyết có thể uy hiếp sự an toàn của mình, chỉ là anh không ngờ rằng Vương Trạch lại có thể sử dụng loại kỹ thuật châm cứu tà đạo như này.
Xem ra trong nhà họ Nam Cung người có thể sử dụng Cường Thân Quyết tuyệt đối không chỉ có một mình Vương Trạch...
Thấy Sở Quốc Thiên trầm mặc không nói gì Vương Trạch nghĩ rằng anh đang sợ, trong lúc nhất thời ông ta vô cùng đắc ý, cười lạnh nói: “Thần y Sở, trong mấy năm tôi quản lý học viện này cậu vẫn là người đầu tiên dám đến đây gây sự đấy, cho dù thế nào thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu được.”
“Vậy ông còn nói nhiều lời vớ vẩn như vậy làm gì?” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt hỏi lại.
“Cậu đã sốt sắng không chờ nổi muốn được chết như thế thì tôi đây sẽ thanh toàn cho cậu!” Vương Trạch nghe vậy thì nổi giận, thế nào cũng không nghĩ được đến lúc này mà Sở Quốc Thiên còn có thể kiêu ngạo như vậy, vừa nói xong liền giậm chân nên về phía Sở Quốc Thiên nhanh như đạn đại bác.
Mắt Sở Quốc Thiên nheo lại, hơi nghiêng người, Vương Trạch bổ nhào vào chỗ anh vừa đứng, dậm xuống mặt đất tạo ra một cái hố lớn.
Xôn xao! Mọi người thấy thế thì vẻ mặt dại ra.
Họ không ngờ rằng Vương Trạch trước sau lại thay đổi lớn như vậy, chỉ cần một cú đánh ngẫu nhiên cũng mang lại sức mạnh to lớn như vậy.
Mà đám người Trương Thái Nam cũng đã quét sạch nỗi sợ hãi trước đó, lại khôi phục sự điên cuồng lúc trước, một đám ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Vương Trạch, chỉ muốn ông ta ngay lập tức phế bỏ Sở Quốc Thiên.
“Cậu chỉ biết trốn thôi à?” Vương Trạch đánh ra một đòn không có kết quả thì ánh mắt càng thêm âm u lạnh lẽo, nói xong lại đánh thêm một đòn về phía Sở Quốc Thiên.
Nhưng lần này Sở Quốc Thiên không có né tránh, sau khi Vương Trạch ra quyền anh cũng chậm rãi đánh ra một quyền về phía Vương Trạch.
“Đọ nắm tay với tôi sao? Muốn chết!”
Vương Trạch thấy thế thì khỏe miệng nhếch lên với vẻ tàn bạo, ông ta có sự góp sức của Cường Thân Quyết cơ bắp toàn thân cứng rắn vững chắc hệt như sắt thép, Sở Quốc Thiên dùng nắm đấm chọi lại với ông ta quả thực là lấy trứng chọi đá.
“Đi tìm chết đi!”
Mắt thấy nắm đấm của hai người sắp va chạm cùng một chỗ, Vương Trạch nổi giận gầm lên một tiếng liền tăng thêm vài phần tốc độ.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, sau đó một bóng người bay nhanh ra ngoài.
Cái gì?
Sao...sao chuyện này có thể xảy ra? Khi đám đông nhìn rõ người bị đá bay ra ngoài là Vương Trạch thì cả đám như bị sét đánh.
Bọn họ không ngờ Vương Trạch vừa rồi mạnh mẽ không ai bì nổi chỉ mới một chiêu đã bị Sở Quốc Thiên đánh bay ra ngoài, trái lại Sở Quốc Thiên vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, cả chân cũng không hề nhúc nhích.
Sở Quốc Thiên không hề bị đả thương thì người hưng phấn nhất là Trương Hoàng Vĩ và Vương Vũ Huyên, mặc dù Triệu Thiên Hoằng không ngạc nhiên với kết quả này, nhưng cũng có một nụ cười nhàn nhạt nở trên khỏe miệng ông ta.
Bởi vì Sở Quốc Thiên không dùng toàn lực nên sau khi Vương Trạch bị đánh bay cách đó năm sáu thước đã ổn định ngã lên đống đệm người nhân viên an ninh.
Nhưng ngay cả như vậy ông ta cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu lớn, sau khi nhìn thấy tay trái của mình đã bị phế bỏ thì ông ta lập tức liền hiểu ra thực lực của Sở Quốc Thiên thực ra có thể còn mạnh hơn ông ta tưởng rất nhiều.
Ngay cả Cường Thân Quyết cũng không có biện pháp đả thương cậu ta sao?
Suy nghĩ quay cuồng trong đầu Vương Trạch, đột nhiên dường như nghĩ ra cái gì trong mắt ông ta hiện lên một tia quỷ quyệt, nhanh chóng lấy ra hai cây châm bạc, một trái một phải bay về phía Triệu Thiên Hoằng và Trương Hoàng Vĩ.
Cái gì?
Sự thay đổi đột ngột này khiến cho Triệu Thiên Hoằng và hai người kia trong nháy mắt biến sắc, ngay cả Vương Vũ Huyên ở cách đó không xa cũng trở nên ngưng trọng.
Vương Trạch thấy hai người còn đứng ngu ngơ tại chỗ thì trong mắt lại hiện lên ý cười vì âm mưu đã thành công, ông ta lạnh lùng nói: “Thần y Sở, một mình cậu mạnh mẽ không ai địch được thì thế nào, tôi không giết được cậu thì tôi giết người bên cạnh cậu, cậu có thể làm gì được tôi?”
“Vương Trạch, ông muốn chết sao!”
Hành động của Vương Trạch đã hoàn toàn chọc giận Sở Quốc Thiên, anh lạnh giọng nói vậy rồi cổ tay khẽ búng, một tia sáng màu bạc lóe lên phóng về phía hai cây châm của Vương Trạch.
“Giờ mới phóng châm, cậu không