*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một trăm người đấu ba người! Tình hình nhìn một cái cũng biết.
Thi Quân trên dàn ghế tuyển thủ đảo mắt một vòng, sau đó hét lớn: “Ông Vương, học viện y học có khó khăn, tôi thật sự không thể chỉ lo bản thân, tôi xin được giúp mọi người một tay!”
Lời của Thi Quân trong chốc lát thu được ánh nhìn của mọi người.
Vương Trạch gật đầu khen ngợi: “Được, học viện y học chúng ta cần người có tấm lòng trượng nghĩa như cậu!”
Thi Quân vui mừng trong lòng, vội vàng trả lời: “Ông Vương yên tâm, loại người họ Sở này mọi người đều muốn giết, tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ mọi người!” Nhìn thấy Thi Quân đã tỏ rõ thái độ trước nhận được sự khen ngợi của Vương Trạch, những người khác muốn nịnh bợ học viện và người của nhà họ Nam Cung đột nhiên nóng lòng lên.
“Ông Vương, việc trừ hại cho dân này chừa cho tôi một phần!” “Ông Vương, tôi xin phép được xuất chiến!”
“Ông Vương.
Cùng thời điểm, tại đó lại tiếp tục xuất hiện thêm hơn một trăm người, bọn họ vừa bày tỏ thái độ vừa nhào lên phía nhân viên bảo an, hễ có lời nào không đúng thì sẽ chuyển sang tư thế động thủ với ba người Sở Quốc Thiên ngay.
Tuy rằng biểu hiện trước kia của Sở Quốc Thiên đích thật là quá chấn động, nhưng hai tay khó địch bốn tay, cho dù Sở Quốc Thiên đánh được, anh có thể đánh mười đến hai chục người, không lẽ còn có thể đánh lại lượng người gần ba trăm người của bọn họ sao?
Tất cả mọi người đều xem thường Sở Quốc Thiên, từng ánh mắt sáng sủa của bọn họ đều nhìn chằm Sở Quốc Thiên, xắn tay áo lên, hận đến muốn lập tức giải quyết anh, để đổi lấy sự xem trọng của học viện y khoa và nhà họ Nam Cung.
Vương Trạch chứng kiến cảnh tượng đó, trên mặt cuối cùng cũng đã để lộ nụ cười, nói: “Thần y Sở, đúng là đáng tiếc thật, vốn dĩ Vương Trạch tôi còn muốn cùng cậu học hỏi y thuật, bây giờ xem ra không còn cơ hội nữa rồi.”
“Yên tâm, sẽ có cơ hội mà.” Sao biết được, Sở Quốc Thiên lại lạnh nhạt trả lời một câu.
Vương Trạch ngây người, sau đó cười nói: “Nếu như tôi là cậu, thì tôi sẽ nghĩ trước phải cách làm thế nào để giữ lấy tính mạng vượt qua vòng dây gần ba trăm người.”
“Chỉ có ba trăm người mà thôi, còn chưa được tôi cho vào tầm mắt nhìn nữa.”
Lời của Sở Quốc Thiên vừa dứt, cả nơi đó yên lặng trước, sau đó là các tràng cười lớn từng tiếng thốt lên.
“Chết cười mất, một người đánh ba trăm, tên nhóc này tự tin lấy đâu ra vậy? “Hahaha, công sức tên nhóc này giả vờ cũng được đấy chứ!”
“Như này vẫn còn giả bộ, đúng là chịu rồi.”
“Nhóc con, giả vờ cũng phải nắm rõ tình hình, đây gần ba trăm người lận đó, cho dù chỉ cần một người nhổ một ít nước bọt cũng đủ để làm anh chết đuối..
Đợi đến khi những âm thanh châm biếm của mọi người dần biến mất, Vương Trạch mới nhếch môi lên, vô cùng dữ tợn nói: “Thần y Sở, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, nếu như cậu bây giờ ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, tôi có thể khuyên bọn họ không được đụng vào cậu, nếu không thì, có lẽ cậu cũng biết rõ sẽ có hậu quả gì rồi chứ?”
“Lắm lời!”
Thế mà, Sở Quốc Thiên chỉ không có kiên nhẫn mà thốt ra hai chữ. Vương Trạch nổi điên ngay tức khắc, ông ta quả quyết ra lệnh: “Đánh phế anh ta cho tôi!”
Lập tức, gần ba trăm người cùng hỗ lên, đồng loạt nhào đến Sở Quốc Thiên. Trương Hoàng Vĩ thấy tình hình này, liền ôm chặt Triệu Thiên Hoằng, sau đó ngồi xổm xuống đất.
Triệu Thiên Hoằng muốn vùng vẫy, nhưng cho dù ông ta có dùng sức thế nào, cũng không thoát được sự khống chế của Trương Hoàng Vĩ, tức đến râu của ông ta xém chút là méo luôn.
Sở Quốc Thiên nhìn sơ qua hai người, sau đó tay liền nhúc một cái, ném từng cái ngân châm vào những nhân viên bảo an đang xông đến.
Tiếp theo, anh không đợi mọi người phản ứng lại thì thân hình lóe một cái, như ảo ảnh không ngừng qua lại ở xung quanh hai người Triệu Thiên Hoằng, mà nơi anh đến, đều sẽ có người phải chịu đau rồi văng ra ngoài.
“Bang bang bang..."
Rất nhanh, dưới sự phản công mạnh mẽ của Sở Quốc Thiên, tại trận ngoài những âm thanh nhỏ có tiết tấu ra, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của nhân viên bảo an và một vài người giúp đánh.
Nếu như có người tỉ mỉ quan sát, thì sẽ phát hiện tại nơi Trương Hoàng Vĩ và Triệu Thiên Hoằng là trung tâm, trong phạm vi xung quanh một mét đã sớm trở thành một khu vực chân không.
Vì diện tích sàn đấu có hạn, mà người tham gia vây đánh Sở Quốc Thiên lại quá nhiều, nên cho dù làm thương hết đám người này đến đám người khác, thì cũng vẫn còn rất nhiều người trước ngã người sau lên tấn công Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên vốn không có nương tay, hễ là người đã bị anh đánh trúng một là bị ngất đi hai là mất đi sức chiến đấu, đối với anh mà nói, ngoài việc những người này có lượng người hơi đông ra, thì không hề có đến một chút sức uy hiếp nào.
Ở phía sau vòng người, Thi Quân không hề vội vàng ra tay, anh ta thấy Sở