*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối mặt với lời nói lãnh đạm của Sở Quốc Thiên, Vương Trạch nheo mắt không trả lời.
Nhưng Triệu Thiên Hoằng lại đột ngột đứng dậy chạy nhanh về phía Sở Quốc Thiên.
“Cậu Sở, anh ta chính là Trương Thái Nam, xin anh nhất định phải giúp Lạc Dĩnh báo thù!” Triệu Thiên Hoằng trước tiên cung kính cúi người thi lễ sau đó lại tràn đầy lửa giận chỉ tay về phía một người đàn ông đứng sau Vương Trạch.
Trong lòng Trương Thái Nam chợt chấn động, sau đó anh ta hoàn hồn lại, lạnh lùng nói: “Triệu Thiên Hoằng, hóa ra ông và thần y Sở là cùng một nhóm?”
“Xem ra thần y Sở có thể đi vào học viện của chúng ta cũng là do ông đưa vào?”
“Triệu Thiên Hoằng, nhà họ Nam Cung đối xử với ông không tệ, thế mà ông lại cấu kết với người ngoài để đối phó với chúng tôi?”
“Đồ chó quên ơn chủ, vong ân phụ nghĩa!"
Có Trương Thái Nam đi đầu một đám người đứng sau Vương Trạch cũng theo đó mà bắt đầu mắng nhiếc Triệu Thiên Hoằng.
Nhưng Triệu Thiên Hoằng lại hoàn toàn không sợ hãi, ông ta liếc mắt nhìn mấy người vừa phát ra tiếng ồn ào, sau đó đưa mắt nhìn về phía Trương Thái Nam, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn nói: “Mặc kệ hôm nay mấy người phỉ báng tôi thế nào tôi cũng phải báo thù cho cháu gái!”
Đồng tử Trương Thái Nam co rụt lại, nhưng không chờ anh ta nói gì thì Vương Trạch đã thản nhiên hỏi lại: “Triệu Thiên Hoằng, ông chắc chắn muốn đối đầu với nhà họ Nam Cung chúng tôi?”
“Vương Trạch, ông đừng có làm bộ trước mặt tôi, cháu gái tôi bị các người ép phải tự sát nếu không tìm các người đòi công bằng thì Triệu Thiên Hoằng tôi uổng công làm người rồi!”
Cái gì?
Những lời nói của Triệu Thiên Hoằng vừa ra khỏi miệng thì toàn trường đều lấy làm kinh ngạc.
Mà ngay cả sắc mặt Vương Trạch cũng trầm hẳn xuống, ông ta không ngờ Triệu Thiên Hoằng lại dám nhắc tới chuyện hoang đường đó trước mặt mọi người.
“Vương Trạch, Triệu Thiên Hoằng cũng tính là nửa học trò của tôi, các người làm hại người nhà ông ấy thì cũng như làm hại người nhà của tôi, nếu hôm nay các người không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý thì chỉ sợ là không có trái ngọt mà ăn đâu!” Đúng lúc này giọng nói lạnh nhạt của Sở Quốc Thiên lại vang lên.
Vương Trạch nghe vậy thì nhất thời giận tím mặt: “Vô liêm sỉ, anh nghĩ mình là ai, lại dám uy hiếp trên đầu tôi, người đâu, đánh anh ta cho tôi!”
“Dừng tay, các người đừng mơ tưởng bắt nạt thầy tôi!” Không ngờ vào lúc này Trương Hoàng Vĩ lại chạy nhanh về phía Sở Quốc Thiên, gắt gao bảo hộ anh ở đằng sau.
“Đồ con nít ranh từ đầu tới, không muốn chết thì cút ra ngay!” Nhìn thấy động tác của Trương Hoàng Vĩ một người đàn ông trung niên phía sau Vương Trạch trầm giọng quát: “Dám can đảm làm bị thương thầy trò học viện y học Nam Cung thì hôm nay dù có ông trời đến cũng đừng mơ có thể cứu được anh ta.”
“Anh có chắc là với một đám các người thì có thể hạ gục tôi không?” Sở Quốc Thiên đẩy Trương Hoàng Vĩ sang một bên, cười nhạt hỏi.
Trương Hoàng Vĩ lo lắng trong lòng, anh ta vội vàng lấy điện thoại di động mở ra phần quay phim, tức giận nói: “Thầy, thầy đừng sợ, những người nhà họ Nam Cung này ỷ thế hiếp người, giờ tôi quay clip đăng lên mạng cho cả thế giới biết bộ mặt thật đáng ghê tởm của họ!"
Vốn dĩ anh ta đã vô cùng thất vọng với học viện y học Nam Cung, vừa rồi lại nghe tin nhà Nam Cung thiếu chút nữa ép chết cháu gái của Triệu Thiên Hoằng thì lửa giận trong lòng đã bùng cháy đến cực điểm.
Vương Trạch chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Trương Hoàng Vĩ rồi nói với một nhóm nhân viên đã vây sẵn quanh anh ta: “Căng to mắt lên mà nhìn cho tôi, ba người này hôm nay phải giữ lại ở đây!”
“Vâng!” Một đám nhân viên công tác cùng đồng thanh đáp lời.
Trong lòng Trương Hoàng Vĩ sợ hãi nhưng ngoài miệng vẫn còn kiên trì nói: “Các người...các người quả thực quá coi trời bằng vung, lẽ nào không sợ chính phủ phạt các người sao?”
“Haha, chính phủ đúng là rất lợi hại, nhưng nhà họ Nam Cung chúng tôi đã truyền thừa nhiều năm như vậy cũng không phải dễ bắt nạt, ít nhất giải quyết ba người các ngươi cũng không thành vấn đề!”
Vương Trạch nói xong thì sắc mặt lạnh lùng, chỉ đạo người đứng sau: “Liên hệ ngay với nhân viên an ninh của học viện, nhất định phải giữ lại ba người này, bọn họ dám khiêu khích uy nghiêm của học viện chúng ta, hại thầy trò viện chúng ta thì phải trả giá gấp mười lần!”
“Vâng!”
Một người đàn ông trung niên trả lời lại, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Trương Hoàng Vĩ thấy như vậy thì trong lòng càng lo lắng hơn, anh ta vội vã nói với Sở Quốc Thiên: “Thầy, thầy chạy mau đi, để tôi ngăn bọn họ lại!”
Nhưng ngoài dự liệu của anh ta, Sở Quốc Thiên chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta nhưng cũng không tính rời đi, Triệu Thiên Hoằng đứng ở một bên thấy thế thì lạnh nhạt an ủi: “Nhóc, cậu không cần lo lắng cho cậu Sở, cho dù