*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc chờ bệnh nhân qua chỗ anh ta, Tạ Vũ vô thức liếc nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ, anh ta không biết rằng người đàn ông đeo mặt nạ quỷ kia mở vài gói kim bạc, sau đó rải hoa lên bốn mươi bệnh nhân bên phải. Chụp chụp...
Một loạt âm thanh vỡ vụn vang lên, không có ngoại lệ, tất cả kim bạc đều được đâm vào người bệnh nhân với độ chính xác không gì sánh được. Sau đó, anh ta giơ ngón tay lên và bắt đầu di chuyển các ngón tay.
Mười ngón tay của anh ta cùng nhau chuyển động, tất cả kim bạc trên người bốn mươi bệnh nhân đều đang rung rung, sau năm phút đồng hồ, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đột nhiên lấy đi toàn bộ kim bạc, mọi thứ đột nhiên biến trở lại trong tay anh ta.
“Xong rồi.” Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ quái ném cây kim bạc trong tay xuống bàn bên cạnh, nhẹ nói.
Tạ Vũ sững sờ, nhìn nhóm bệnh nhân bên phải, rồi nhìn bệnh nhân bên mình.
Anh ta chưa kịp nói gì, Vương Vũ Huyện ở hàng ghế đầu bỗng thốt lên: “Đây...đây là Khổn Long Kinh Trung trong Khốn Long Thần Châm ư?”
“Thần châm gì?” Nghe vậy, ba trọng tài trên bục cũng hơi ngẩn ra, những người khác lại càng thêm bối rối.
“Loạn rồi, vậy là xong ư?”
“Đùa gì vui vậy, xem chúng tôi là khỉ ư?"
“Điều này..."
Trong khi mọi người đang thắc mắc, bốn mươi bệnh nhân ở bên phải trở nên đầy phấn khích sau cảm giác đau đớn ban đầu.
“Trời ơi, tôi cứ như vậy mà khỏe rồi?”
“Đúng vậy, bệnh thoát vị đĩa đệm của tôi không cảm thấy gì nữa!”
“Bệnh thấp khớp của tôi không đau nữa.”
“Bác sĩ thật thiên tài..."
Nhìn thấy nhóm bệnh nhân tôn sùng như vậy, cảm động không thôi, những người khác trong phòng lại càng sửng sốt.
“Không... không phải thật sự khỏi rồi chứ?”
“Người còn chưa chạm đến, chỉ chạm một ít châm bạc là khỏi rồi?”
“Mới có tích tắc, Tạ Vũ kia mới bắt đầu mà bên này đã kết thúc rồi?”
Cuộc thảo luận ngày càng lớn trên khán đài, cuối cùng ba trọng tài cũng bình tĩnh trở lại, nhìn nhau đang định bước xuống để kiểm tra chẩn đoán phương án chữa trị của người đàn ông mặt nạ quỷ.
Đáng tiếc, bọn họ chưa kịp đến gần đã bị người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ngăn lại.”ba vị trọng tài, xin chờ một chút. Tôi không tin tư cách của ba vị có thể làm chủ cuộc thi này, do đó xin mời vị cô chủ kia lên làm chứng cho tôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ chỉ vào Vương Vũ Huyên.
Ba vị trọng tài vừa nghe đã tức giận, Hướng Đào Ánh lạnh lùng nói: “Chỗ này không đến lượt anh làm chủ.!”
“Nếu nói như vậy, ai thắng ai thua đều do trọng tài quyết định, chỉ cần vậy thôi ư?” Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ giêu cợt.
Ba vị trọng tài suýt nghẹn, muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói ra sao.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ lạnh lùng nhìn ba người bọn họ, sau đó quay đầu nhìn Vương Vũ Huyền, nói: “Cô Vương, đúng không? Xin cô đồng ý làm chứng cho tôi?”
“Đương nhiên.” Vương Vũ Huyên cười nhẹ, đứng dậy vừa nói vừa chậm rãi đi tới trước bốn mươi bệnh nhân đã khỏi bệnh.
Cuối cùng đứng cách bệnh nhân ba thước, chỉ có đôi mắt đẹp quét qua bốn mươi bệnh nhân từng người một.
Hành động của Vương Vũ Huyên khiến mọi người bàng hoàng. Các học viên y chú ý đến liền thắc mắc. Liệu cô gái này có thể chỉ nhìn và chẩn đoán xem tất cả các bệnh nhân đã được chữa khỏi chưa hay sao?
Những người biết danh tính của Vương Vũ Huyên thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Thật xứng với danh tiếng cháu gái của vị Y Vương đứng đầu tỉnh Hoãn.
Lúc này lo lắng nhất là Tạ Vũ, nhìn bộ dáng Vương Vũ Huyên căng thẳng, nếu một ai trong số đó không được cứu chữa thì anh ta vẫn còn cơ hội, nhưng nếu tất cả đều được chữa khỏi, anh ta sẽ thua hoàn toàn.
Nhưng cô ấy thực sự có thể chẩn đoán được sao?
Ngay cả khi cô ấy thực sự có thể chẩn đoán được, liệu có thể thuyết phục công chúng?
Khoảng năm phút sau, cuối cùng