*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thấy Triệu Thiên Hoằng không lên tiếng, sự đắc ý trên mặt của Trương Việt càng đậm hơn, ông ta cười nhạt nói: “Thầy giáo của Thái Nam con trai tôi rất bênh vực nó, nếu biết được mấy người đâm bị thương học trò của ông ấy, không cần nghĩ cũng biết được sẽ có hậu quả gì, đến lúc đó nếu ông ấy thực sự can dự vào, sẽ không giống tôi bây giờ còn cùng mấy người nói chuyện khuyên giải nữa đâu.”
Vừa nghe nói xong, sắc mặt của Triệu Thiên Hoằng trở nên vô cùng khó coi.
Nhìn về phía Trương Việt, Triệu Thiên Hoằng ngập ngừng hỏi: “Thầy giáo của con trai ông...là ai?”
Triệu Thiên Hoằng không mong đợi Trương Việt sẽ trả lời mình, nhưng không như dự liệu của ông ta, Trương Việt nghe xong, chỉ là có hơi do dự, sau đó nói ra đáp án.
“Thực ra, người đó ông cũng quen biết, phó viện trưởng học viện y học, Vương Trạch!”
Cái gì?
Triệu Thiên Hoằng chấn động toàn thân, vẻ mặt không dám tin nói: “Thật...thật sự là phó viện trưởng Vương sao?”
Không chỉ Triệu Thiên Hoằng, mà ngay cả Triệu Lạc Dĩnh ở bên cạnh khi nghe đến cái tên này, cũng tái mặt.
Trương Việt rất hài lòng với phản ứng của hai ông cháu nhà này, ông ta cười nói: “Phó viện trưởng Vương là ai, có năng lực tiềm tàng gì, tôi nghĩ hai người cũng không cần tôi phải nói thêm, vậy nên đồng ý hay không, mấy người tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ càng.”
Trương Việt nói rất hờ hững, bởi vì ông ta tin rằng Triệu Thiên Hoằng chỉ cần não không bị úng nước, nhất định sẽ đồng ý. Nếu không thì, những gì đang chờ đợi bọn họ là sự hủy diệt, toàn bộ nhà họ Triệu sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng mà điều đáng tiếc là, Trương Việt chung quy đã đánh giá thấp Triệu Thiên Hoằng, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Triệu Thiên Hoằng thay đổi một lúc, sau đó ông ta nói với đôi mắt đỏ tươi: “Trương Việt, tôi không quan tâm có phải phó viện trưởng thay mấy người đứng ra hay không, muốn tôi hy sinh hạnh phúc của Lạc Dĩnh, điều đó tuyệt tối không thể!”
“Ông nói lại lần nữa coi?" Trương Việt sửng sốt, sau đó trợn to hai mắt.
Triệu Lạc Dĩnh cũng không ngờ rằng ông nội của mình sẽ bảo vệ mình như vậy, cô ta cảm động, run rẩy nói: “Ông nội, chúng ta không phải là đối thủ của phó viện trưởng Vương, ông không thể vì cháu mà khiến cho cả nhà họ Triệu phải mạo hiểm...
“Nhưng ông cũng không thể đẩy cháu vào hố lửa!” Triệu Thiên Hoằng nghĩ cũng không cần nghĩ đáp lại một câu, sau đó, nhìn Trương Việt, u ám nói: “Triệu Thiên Hoằng tôi, nói như nào cũng vì nhà họ Nam Cung bán mạng nhiều năm vậy rồi, nếu họ thực sự không nể mặt, thì cũng chỉ là cá chết lưới rách thôi!”
Nhìn thấy sự kiên định và dứt khoát trong mắt Triệu Thiên Hoằng, Trương Việt tức giận đến mức phổi muốn nổ tung: “Được, Triệu Thiên Hoằng ông, xem ra ông quyết tâm làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn! Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong, Trương Việt hung hăng lườm hai người bọn họ, rồi mang theo đám tay chân rời khỏi khách sạn Hồng Vân.
Khi Trương Việt và những người khác đã hoàn toàn rời đi, Triệu Thiên Hoằng nhẹ giọng an ủi: "Lạc Dĩnh đừng sợ, chuyện này ông nhất định sẽ giúp cháu giải quyết công bằng, cháu ở lại khách sạn trước, đến lúc ông sẽ cho người đón cháu về Hoan Châu!”
Nhưng mà, Triệu Lạc Dĩnh nghe xong lời này, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng hơn, cô ta do dự hai giây, sau đó nói lớn: “Ông ơi, nếu nhà họ Trương thực sự mời phó viện trưởng Vương ra mặt, vậy thì sự việc sẽ thực sự nghiêm trọng hơn!”
“Nói như thế nào?” Triệu Thiên Hoằng nhíu mày.
“Phó viện trưởng Vương tuy không phải họ Nam Cung, nhưng địa vị và tầm ảnh hưởng của ông ta ở trong nhà họ Nam Cung, đã vượt qua phần lớn con cháu nhà họ Nam Cung, có thể nói, ông ta chính là người đứng đầu tuyệt đối trong nhà họ Nam Cung”
“Cháu ở học viện y học học tập thời gian dài như vậy, cũng biết người này cực kỳ bao che khuyết điểm, năm đó một người con cháu của nhà họ Nam Cung bắt nạt người của ông ta, bị ông ta đánh đến tàn phế tứ chi, cho dù nhà họ Nam Cung biết chuyện đó, cũng không có bất kỳ người nào tìm ông ta gây chuyện, có thể tưởng tượng được địa vị của ông ta lớn như thế nào..."
Sau khi nghe xong những lời này, Triệu Thiên Hoằng mới đột nhiên nhận thức được bản thân dường như đánh giá thấp năng lực của Vương Trạch, nhất thời, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Cuối cùng, ông ta thật sự nghĩ không ra được bất kỳ biện pháp nào, đem tất cả mối quan hệ của hơn nửa cuộc đời mình liên hệ qua một lượt, nhưng mà những người đó sau khi biết được chính là Vương Trạch muốn tìm ông ta gây phiền phức, bọn họ ngay lập tức liền cắt sạch quan hệ với Triệu Thiên Hoằng.
“Ông ơi, ông không cần buồn phiền, ông không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm đi, cháu sẽ xử lý tốt chuyện này.” Đột nhiên, Triệu Lạc Dĩnh đứng dậy nói một câu.
Triệu Thiên Hoằng sửng sốt, không ý thức được hỏi: “Cháu có thể xử lý cái gì?"
“Nếu thật sự không được cháu vẫn