Có Chồng Là Thần Y

Chương 209: Chuyện qua rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Mọi người sửng sốt, cùng nhìn về phía Lương Hữu Thiên, chỉ thấy cậu ta nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, nói: “Cậu có ý gì?”

“Rất đơn giản, đúng là tôi từ nhà họ Lý qua đây, xử lý xong các người, tôi còn phải đi nhà khác, cho đến khi có được đáp án mãn nguyện mới thôi.”

Lương Hữu Thiên run lên, không dám tin tưởng nói: “Ý của cậu là, nhà họ Lý ở Tôn Châu cho cậu kết quả mà cậu muốn?”

“Đương nhiên."

Hừm!

Lương Hữu Thiên lập tức hít một hơi sau, ông ta nói với người bên cạnh: “Mau chóng đi hỏi thăm tình hình đi!”

“Vâng, trưởng thôn!”

Người nào đó nói xong liền lấy điện thoại ra gọi điện, không bao lâu, anh ta liền cất điện thoại đi, nói hết những chuyện mình biết với Lương Hữu Thiên.

"Cái gì?”

Nào ngờ, Lương Hữu Thiên nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đám người của thôn Lương thấy thể, không khỏi nhìn nhau, không rõ Lương Hữu Thiên nghe được cái gì mà lại hốt hoảng như vậy.

Sở Quốc Thiên cố gắng bình tĩnh, hỏi: “Trưởng thôn Lương, ông lựa chọn xong chưa?”

“Xong rồi!” Lương Hữu Thiên giật mình, vội vàng quát khẽ: “Không nghe thấy Cậu Sở nói sao? Còn không mau gọi người trở về!”

“Chúc mừng ông, lựa chọn chính xác” Sở Quốc Thiên nói.

Lương Hữu Thiên lại không cảm thấy giọng điệu của Sở Quốc Thiên có gì không ổn, ông ta nói: “Cậu Sở, rất xin lỗi, là do Lương Hữu Thiên quản không nghiêm, cho bọn này ra ngoài làm càn. Nhưng mà cậu cứ yên tâm, chờ bọn họ trở về, tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng, bảo bọn họ tự dập đầu tạ tội với cậu, cậu xem như vậy đã được chưa?”

Nhìn trán Lương Hữu Thiên chảy đầy mồ hôi, Sở Quốc Thiên cười nói: “Xem ra các người đã biết kết cục nhà họ Lý rồi à.”

Lương Hữu Thiên run rẩy, kinh sợ nói: “Đúng... Đúng vậy!”

Sở Quốc Thiên thấy thế, cũng không hề nói thêm, nụ cười anh chợt tắt, nói: “Lương Hữu Thiên, chuyện này tuy nói là nhà họ Lý làm chủ, nhưng con trai ông cũng có trách nhiệm rất lớn, nhưng mà tôi cũng không phải một người quá làm khó người khác, thấy ông cũng hiểu chuyện như vậy, tôi sẽ tha lần này, nhưng nếu còn tái phạm, thôn Lương cũng sẽ có một kết cục giống như nhà họ Lý. Hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi hiểu rồi...” Lương Hữu Thiên gật đầu.

Ông ta thấy Sở Quốc Thiên giống như phải rời khỏi, vội vàng mời nói: “Cậu Sở, cậu từ xa tới, Hhay là ở lại uống ly rượu?”

“Không cần, tôi còn vội đi nhà khác.”

“Cậu Sở, xin cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng!” Lương Hữu Thiên thấy Sở Quốc Thiên quyết định đi, cũng không hề miễn cưỡng, nghiêm túc bảo đảm một câu.

Sau đó, Lương Hữu Thiên đưa người tiễn Sở Quốc Thiên đưa ra ngoài thôn Lương, đến khi Sở Quốc Thiên hoànn toàn đi xa, một đám người trong thôn Lương mới nhịn không được sôi nổi ra tiếng dò hỏi.

“Trưởng thôn, sao ông khách khí với người lúc nãy như vậy?”

“Đúng vậy, cậu ta đi có một mình mà thôi, cho dù cậu ta có tài gì, thì cũng làm sao thắng được cả thôn Lương chúng ta chứ?”

“Trưởng thôn..."

“Câm miệng lại hết cho tôi!”

Nghe mọi người dò hỏi, sắc mặt Lương Hữu Thiên trầm xuống, phẫn nộ quát: “Mọi người cho rằng tôi muốn như vậy sao? Vừa rồi tôi bảo Kiến Xương gọi cho nhà họ Lý bên kia, mọi người biết tình hình hiện giờ của nhà họ Lý như thế nào không?”

“Tình hình như thế nào?”

“Trên dưới mấy chục người của nhà họ Lý toàn bộ đều bị phế hai chân!” Lương Hữu Thiên hừ lạnh.

Cái gì cơ?

Mọi người nghe vậy, như sét đánh ngang tai.

“Trưởng thôn, ý của ông là, cả nhà họ Lý bị phế hai chân là do cậu Sở kia làm ra?” Một người dân hói đầu hỏi.

“Nói thừa! Nếu không phải bởi vì cậu ta, tôi khách khí với cậu ta như thế làm gì? Đến nhà họ Lý giàu có ở tỉnh Hoãn còn không đánh lại được, thôn Lương nhỏ bé chúng ta lấy cái gì mà đấu!”

Lương Hữu Thiên nói, sau đó nói thêm: “Thông báo Lương Chí An, để tên súc sinh đó tự kiểm điểm mấy ngày, đến lúc đó đánh gãy hai chân nó, đưa đến Hoan Châu xin lỗi cậu Sở, nếu cậu Sở không tha thứ thì trực tiếp ném xuống sông cho cá ăn!”

“Trưởng thôn, ông suy nghĩ lại đi ạ, cậu ấy chính là trưởng thôn tương lai, là cốt nhục của ông đấy!” Một người dân trong thôn nóng nảy.

Nghe được lời này, mắt Lương Hữu Thiên hiện lên một nỗi thống khổ cắn rằng nói: “Tôi biết nó là con trai tôi, nhưng vì toàn bộ thôn Lương, tôi chỉ có thể đại nghĩa diệt thân!”

Mọi người kinh hãi, tựa hồ đều cảm nhận được sự uy hiếp Sở Quốc Thiên mang đến vô cùng lớn...

Sau khi Sở Quốc Thiên rời khỏi thôn họ Lương, cũng không có đi tới nhà tiếp theo như lời anh vừa nói. Bởi vì, lần này bị chuyện nhà họ Lý đã gặp đả kích, mà thân họ Lương cũng chịu thua, anh tin rằng các nhà khác nếu không phải bị nước làm úng não, đều sẽ biết lựa chọn như thế nào.

Cho nên hơi trầm ngâm, anh liền ngồi trực thăng tới Nhà họ Triệu ở Tôn Châu, anh muốn biết bà ngoại Lý Phát Nhân gần đây ra sao rồi.

Khi anh tới Nhà họ Triệu, phát hiện cửa trang viên bị đóng chặt, không có người canh gác.

Nhưng cũng không làm khó được anh, chỉ thấy bàn chân của anh, nháy mắt liền bay qua tường, đột nhập vào bên trong trang viên.

Dựa theo ký ức lần trước, rất nhanh anh đã chạy tới biệt thự của Lý Phát Nhân, nói với Lý Phát Nhân đang xem tin tức ở phòng khách: “Bà ngoại!”

Lý Phát Nhân hoảng sợ, sau khi nhận ra là Sở Quốc Thiên, liền mỉm cười rồi mắng một câu: “Tên nhóc này, cháu định hù chết bà già này à? Mau lại đây ngồi!”

“Vâng ạ. Chờ Sở Quốc Thiên ngồi xuống bên cạnh, Lý Phát Nhân liền nghi hoặc hỏi:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.