*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu... Cậu không bị gì chứ?” Ông Giang ngơ ngác nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên.
Ông ta chẳng thể ngờ rằng sau khi Sở Quốc Thiên chống đỡ được một chưởng của mình mà lông tóc lại không hề hao tổn. Tuy rằng mình cũng không xuất toàn lực, nhưng mà không hề hấn gì như thế này thì cũng quá kinh khủng đi?
Đối mặt với sự hoài nghi của ông Giang, Sở Quốc Thiên khinh thường nói: “Cho dù ông luyện mười năm nữa thì cũng không làm tôi bị thương được đâu.”
“Không có khả năng!” Ông Giang nghe vậy, lập tức kêu một tiếng.
Tất nhiên, Sở Quốc Thiên cũng không muốn nhiều lời, chỉ thấy cổ tay anh cử động, sau đó phi một cây kim bạc vào huyệt Thái dương của ông Giang.
“Cậu đã làm cái gì với tôi?”
Nét mặt ông Giang hoảng sợ, vốn dĩ ông ta muốn chặn lại kim bạc nhưng lại phát hiện ra tốc độ của Sở Quốc Thiên nhanh hơn mình rất nhiều, căn bản là không thể kịp được.
"Keng."
Rất nhanh sau đó, ông Giang đã rút cây kim trên thái dương mình xuống rồi ném lên trên mặt đấy. Nhưng cũng chính vào lúc này, não ông ta truyền đến một cơn đau, sau đó thì hoa mắt chóng mặt.
“Tôi nói rồi mà, nhà họ Cơ sẽ phải chịu trách nhiệm cho chính hành động của mình. Còn ông cũngchỉ là món ăn khai vị mà thôi.” Nhìn ông Giang hoàn toàn hoảng sợ, giọng nói của Sở Quốc Thiên lại lần nữa từ từ vang lên.
Sắc mặt Ông Giang trắng bệch, ông ta muốn tự cứu, nhưng lúc này lại giống như một tên phế nhân, không còn một chút sức lực nào.
“Cầu xin cậu... Cứu tôi!” Rốt cuộc, ông Giang sợ hãi, ông ta khó khăn nhìn về phía Sở Quốc Thiên, cầu xin nói.
“Ông nghĩ nhiều rồi.” Sở Quốc Thiên khinh thường bĩu môi: “Lúc ông ra tay thì có nghĩ đến kết quả như thế này hay không? Nhưng mà ông cứ yên tâm, tôi sẽ không giết ông đâu mà chỉ phế võ công của ông thôi.”
Cái gì?
Nghe được lời này, mặt Ông Giang biến sắc, ông ta chăm chỉ học tập khổ luyện cả đời mới có được thành tựu như bây giờ, nếu thật sự bị Sở Quốc Thiên phế mất võ công, vậy thì ông ta còn sống nổi sao?
“Cậu... Cậu muốn như nào mới có thể cứu tôi?” Thật lâu sau, ông Giang mới dùng sắc mặt khó coi hỏi một câu.
“Tôi sẽ không cứu ông, nhưng tôi có thể cho ông một con đường sống”
“Con đường nào?” Ông Giang vội hỏi.
“Tập đoàn Sở Hà."
Lời này vừa nói ra, ông Giang như bị sét đánh.
Sở Quốc Thiên chỉ là hài hước nhìn ông ta một cái, rồi lại lần nữa đi về phía người nhà họ Lý.
Lập tức, một đám con cháu nhà họ Lý đồng loạt biến sắc, liên tục lui về phía sau, đặc biệt là hai cha con Lý Tiêu Minh và Lý Hạ Thiên, muốn chạy trốn nhưng cả người lại đứng bất động một chỗ, cơ thể không hề nghe theo sai khiến của mình.
Bọn họ không rõ rốt cuộc ông Giang lợi hại đến mức nào, nhưng mà có thể làm cận vệ của cậu chủ nhà họ Cơ, hiển nhiên cũng không đơn giản. Nhưng mà sự tồn tại như vậy mà lại bị Sở Quốc Thiên phế đi võ công trong chớp mắt, chuyện này... Bọn họ căn bản không có khả năng chống lại.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Sở Quốc Thiên, thậm chí trong lòng đều sinh ra sự hối hận.
“Sở... Sở Quốc Thiên, mày... Mày đừng làm bậy, tao... sau lưng chúng tạo chính là nhà họ Cơ chống lưng đấy Cuối cùng, vẫn là Lý Tiêu Minh run run nói một câu.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi chẳng coi nhà họ Cơ là cái thá gì cả.” Sở Quốc Thiên đến gần hai bố con bọn họ, mỉm cười nói: “Tôi nói rồi, các người đâm người nhà tôi bị thương, món nợ này tôi sẽ bắt các người trả lại gấp bội!”
“Không... A!”
Lý Tiêu Minh còn muốn nói gì đó, nhưng đúng vào lúc này, Sở Quốc Thiên phóng ra một cây kim bạc chui vào huyệt thái dương của anh ta, đau đến mức anh ta lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Tôi sẽ không lấy mạng của mấy người, chẳng qua nửa đời sau các người cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.” Dường như lo lắng mọi người không biết mình làm cái gì, Sở Quốc Thiên nhỏ nhẹ bổ sung thêm.
Ngồi xe lăn!
Mọi người kinh hãi, Lý Hạ Thiên càng gấp gáp hô lên: “Sở Quốc Thiên, cậu mau dừng tay! Tôi... Bây giờ tôi sẽ cho những người ở Hoan Châu đó lập tức rút về!
Lý Hạ Thiên nói rồi móc điện thoại ra, nhưng Sở Quốc Thiên nghe cũng không nghe, cổ tay cử động, đồng thời một cây kim bạc cũng đâm vào huyệt thái dương của Lý Hạ Thiên.
“Quá muộn rồi.” Sở Quốc Thiên lắc lắc đầu, sau đó lại bắn ra vô số kim bạc thêm lần nữa, đồng loạt cắm vào đám con cháu nhà họ Lý đang có mặt ở đó. "A!"
Nháy mắt, trong phòng toàn là tiếng kêu sợ hãi, không phải là cảm giác đau khi kim đâm, mà hoàn toàn là do phòng tuyến tâm lý đã sụp đổ.
“Sở Quốc Thiên! Tao liều mạng với mày!”
Nhìn tất cả con cháu trong nhà đều bị phế, Lý Hạ Thiên lập tức đỏ mắt, ông ta muốn nhào về phía Sở Quốc Thiên, nhưng mới vừa làm một động tác, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Tôi... Chân tôi!” Theo một tiếng kinh hô của Lý Hạ Thiên, các con cháu khác của nhà họ Lý cũng đột nhiên phát hiện ra một chuyện kinh khủng, hai chân bọn họ... Bị liệt rồi!
Lúc này, Sở Quốc Thiên nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh, anh liền nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Lý Vị Quân đâu?”
Lý Vị Quân chính nguyên nhân gây chuyện quan trọng nhất, anh đã phế toàn bộ nhà họ, không thể để cho một mình Lý Vị Quân tự do tự tại được.
"Không... Không biết!” Ánh mắt Lý Hạ Thiên mơ hồ nói.
Sở Quốc Thiên hơi ngưng lại, anh nhặt điện thoại rơi dưới đất của Lý Hạ Thiên lên, tìm được số điện thoại của Lý Vị Quân ở trong đó rồi gọi đi.
“Ông nội, ông tìm cháu?” Trong một