*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Lâm Thanh Di chuyển chủ đề nói chuyện, Sở Quốc Thiên chỉ có thể kìm lại lửa giận trong lòng, bí bách nói: “Liên quan đến chuyện của anh và Sở Hoàng Minh?”
"Dạ đúng”
Sở Quốc Thiên nghe thế trầm mặt lại.
Nếu như bây giờ anh nói ra tất cả sự thật, thì dù cho Lâm Thanh Di có chịu tin tưởng anh, thì dự là trong lòng cũng sẽ rất để ý, hơn nữa, nhà họ Sở ở Yên Kinh vẫn luôn tìm kiếm anh, trước khi Lâm Thanh Di chưa hoàn toàn chấp nhận anh, anh không muốn nhanh như thế đã phải đối mặt với nhà họ Sở.
Im lặng giây lát, Sở Quốc Thiên vẫn nhanh chóng quyết định che giấu cô:
“Thật ra, sở dĩ Sở Hoàng Minh đồng ý giúp đỡ anh là bởi vì anh ta tán thưởng kỹ năng chữa bệnh của anh!”
“Tán thưởng kỹ năng chữa bệnh của anh?” Lâm Thanh Di kinh ngạc.
“Không sai, em cũng biết anh xuất thân từ quân y, nhưng em có biết là Sở Hoàng Minh cũng xuất thân từ quân y hay không?” Sở Quốc Thiên cười nói.
Lâm Thanh Di trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn rất nghi ngờ nói: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, anh còn có thể gạt em được hay sao?” Sở Quốc Thiên mặt không đổi sắc nói.
“Vậy... Một trăm năm mươi tỷ đồng tiền thuốc là chuyện như thế nào? Tập đoàn Minh Ngọc có nhiều tiền vậy ư?” Lâm Thanh Di tiếp tục hỏi.
“Tập đoàn Minh Ngọc... Sở Quốc Thiên lắp bắp, bỗng nghĩ đến một điểm, cười trả lời: “Anh đã bán nó cho Sở Hoàng Minh rồi, dù sao anh cũng không biết kinh doanh, bán đi để đỡ đần em chút trong lúc cấp bách còn hay hơn.”
Nhìn bộ dạng Sở Quốc Thiên nở nụ cười không tim không phổi, Lâm Thanh Di suýt chút nữa là phun ra máu, đó là xí nghiệp ngôi sao của Hoan Châu, tuy là không thể so sánh với doanh nghiệp của gia tộc hàng nhất, nhưng nó vẫn có triển vọng rất lớn, kết quả cứ thể bị Sở Quốc Thiên dễ dàng bán đi rồi.
Chỉ là nghĩ đến Sở Quốc Thiên cũng vì muốn gồm tiên chữa bệnh cho mẹ mình, Lâm Thanh Di trong lòng lại không nhịn được mà có chút cảm động, cô nhìn Sở Quốc Thiên một cái, phức tạp nói: "Cảm ơn anh, Sở Quốc Thiên, lần này nếu như không có anh, mẹ của em bà ấy..."
Kết quả lời cô chưa nói xong, Sở Quốc Thiên đã đưa tay ra che lại miệng cô: “Thanh Di, em quá khách sáo với anh rồi, anh là chồng của em mà, là bố của Bảo Nhi, là con rể của bố mẹ, đây đều là chuyện anh nên làm!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Di thoảng ửng hồng, cô muốn tránh đi, nhưng Sở Quốc Thiên lại bát đạo ôm lấy eo cô, dưới sự ngỡ ngàng trong ánh mắt cô, cộng thêm chút ửng hồng trên gò má cô.
“Đừng động đậy, một lát là được.” Giọng nói của Sở Quốc Thiên pha theo một luồng hơi ấm lên mặt của Lâm Thanh Di.
Nhất thời, Lâm Thanh Di trong lòng cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào má mình, vừa ấm, vừa ngứa, lại rất sảng khoái.
“Được rồi.” Cũng không biết qua bao lâu, ngay lúc Lâm Thanh Di có chút nhịn không được, Sở Quốc Thiên đã kịp thời thu tay lại.
Lâm Thanh Di ngẩn người ra đó, cô vội vàng lấy từ trong túi ra cái kiếng trang điểm, khi cô phát hiện dấu bàn tay trên mặt không còn thấy nữa, lập tức vui vẻ nói: “Thật là biến mất rồi!”
Mãi cho đến lúc đó Lâm Thanh Di mới hiểu sơ bộ về kỹ năng chữa bệnh của Sở Quốc Thiên, loại kỹ năng chữa bệnh kỳ diệu này, không trách ngay cả Sở Hoàng Minh cũng nhìn anh bằng con mắt khác.
“Sở Quốc Thiên!”
Bỗng nhiên, Lâm Thanh Di nghiêm khắc lại: “Hiện giờ Sở Hoàng Minh tán thưởng anh như thế, anh nhất định phải biết nắm bắt lấy cơ hội lần này, đừng có giống như trước đây chơi bời lêu lổng, có biết chưa?”
Sở Quốc Thiên sửng sốt, sau đó cười đáp lại: "Được!”
Lâm Thanh Di dường như cũng cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, cô không tự nhiên vuốt ve mái tóc của mình nói: "Trở lại phòng khám, khi nào có thời gian thì đi đón Bảo Nhi tan học, em đi vào bệnh viện chăm sóc mẹ
Nhìn thấy bóng lưng có chút xấu hổ của Lâm Thanh Di, trên khóe miệng của Sở Quốc Thiên lộ ra một nụ cười hạnh phúc, anh biết rằng bây giờ Lâm Thanh Di sẽ không đuổi anh đi nữa, đây là một dấu hiệu tốt.
Nghĩ đến đây, Sở Quốc Thiên định quay lại phòng khám trước, nhưng lúc này, một tiếng phanh thô bạo đột nhiên vang lên, sau đó liền nghe thấy tiếng người gọi.
“Đụng người rồi! Người đâu nhanh đến đây!
Sở Quốc Thiên sửng sốt, sau đó lao đi như điên.
“Tránh ra, tránh ra... Thanh Di!” Sở Quốc Thiên lách qua đám đông đang vay quanh nhìn, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh chỉ cảm thấy huyết áp của mình dường như tăng cao lên đỉnh đầu.
Trên hiện trường, trước một chiếc xe Audi màu đen, Lâm Thanh Di đang đầm sụp xuống đất, bên dưới đã chảy ra rất nhiều máu, trông cô rất thê thảm.
Đôi mắt đỏ hoe của Sở Quốc Thiên vội vàng quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Di, bắt đầu nhanh chóng kiểm tra.
"Xương cốt hai chân đều bị gãy, nội tạng chịu tổn thương nặng xuất huyết nặng, rất tệ!"
Trái tim của Sở Quốc Thiên như chùng xuống, sau khi cẩn thận bế Lâm