Có Chồng Là Thần Y

Chương 190: Tinh thần bệnh nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Quốc Thiên không cảm xúc nhìn thoáng qua Đặng Đình Long, sau đó đi cùng một đám nhân viên y tế dẫn đầu đi vào bệnh viện.

Lúc này, Triệu Mai Hương đã được đưa vào ICU, Lâm Thanh Di đang nôn nóng bất an đi qua đi lại trên hành lang.

"Thanh Di, con đừng đi nữa, đầu bố choáng cả lên rồi!" Lâm Minh Quang đứng ở một bên, buồn rầu nói một câu.

Lâm Thanh Di nghe vậy thì dừng bước, cô vô cùng bất lực mà nói: "Bố, bố nói Thần y Sở có đến không?"

Lâm Minh Quang đang muốn trả lời, kết quả vào lúc này một y tá kích động chạy tới: "Hai vị, nói cho hai người biết một tin tốt, Thần y Sở tới rồi!"

"Thật sao?" Bố con Lâm Thanh Di lập tức kích động.

"Thật! Tôi tận mắt thấy viện trưởng và Thần y Sở đi vào phòng họp. Tôi đặc biệt nói cho hai người biết tin này vì muốn hai người đi qua đó chờ đợi, đến lúc đó Thần y Sở sẽ chữa bệnh cho mẹ cô trước!" Y tá chân thành nói.

"Được, cảm ơn cô!" Lâm Thanh Di cảm kích trả lời, tiếp theo gọi Lâm Minh Quang, sau đó vội vàng đi về phía phòng họp.

Trong phòng họp.

Sở Quốc Thiên được sắp xếp ở vị trí chủ vị, ở bên cạnh anh và Quách Tiên Nhan thì chính là những lãnh đạo liên quan của bệnh viện. Mà ở đối diện bọn họ chính là một đám phóng viên.

Vốn dĩ Sở Quốc Thiên định đi chữa bệnh cho mẹ vợ anh trước, nhưng mà vừa đi vào bệnh viện thì thấy vô số bệnh nhân chặn đường đi của anh. Rơi vào đường cùng, Sở Quốc Thiên đành phải theo đề nghị của viện trưởng, lấy danh nghĩa nghiên cứu thảo luận y học mà "tránh" vào trong phòng họp.

Lúc Lâm Thanh Di đi vào phòng họp thì phát hiện cửa phòng hội nghị đã chật ních vô số người bệnh. Dường như bọn họ cũng biết tin tức Thần y Sở đến nên ai cũng nhao nhao la hét muốn tìm Thần y Sở chữa bệnh.

Trong lòng Lâm Thanh Di trầm xuống, vốn dĩ tâm trạng đang kích động lại nguội xuống. Cô không biết trong tình hình này, cô có thể nhờ Thần y Sở kịp thời chữa cho mẹ mình không. Nếu không thể, vậy thì...

"Lạch cạch!"

Ngay lúc Lâm Thanh Di đang thấp thỏm thì bỗng nhiên cửa phòng họp mở ra từ bên trong.

Một đám người bệnh chờ bên ngoài thấy vậy thì vội vàng ùa lên.

"Thần y Sở, thận của tôi có vấn đề, phiền ngài giúp tôi xem được không?"

"Thần y Sở, mỗi ngày tôi đều mất ngủ, ăn gì cũng không thấy ngon miệng, ngài hãy nhanh chóng cứu tôi đi!"

"Thần y Sở, tôi mắc bệnh truyền nhiễm, cảm giác sắp chết..."

Xoạt

Sau khi nghe bệnh nhân bệnh truyền nhiễm nói xong thì đám người đang nhao nhao vây quanh anh nhanh chóng né ra.

Sở Quốc Thiên lại khẽ cười một tiếng, dựa vào kỹ năng chữa bệnh hiện tại của anh thì bệnh truyền nhiễm và chất độc cũng không thành vấn đề nữa.

Nhưng mà đám người tách ra, Lâm Thanh Di lại thấy Quách Tiên Nhan ở bên cạnh Sở Quốc Thiên, lại thì thào kêu lên: "Tổng giám đốc Quách... Sao ngài lại ở cùng Thần y Sở?"

Quách Tiên Nhan nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, lập tức cười chào hỏi Lâm Thanh Di một tiếng: "Tổng giám đốc Lâm, tôi trịnh trọng giới thiệu với cô một chút, thật ra Thần y Sở mới thật sự là ông chủ của y dược Thanh Di!"

"Cái gì? Thần y Sở là... Ông chủ của chúng ta?" Suýt chút nữa Lâm Thanh Di đã cắn rơi đầu lưỡi của mình.

Sở Quốc Thiên thấy thế, đang muốn thừa cơ chào hỏi Lâm Thanh Di, lúc này Đặng Đình Long lại đột phiên đi về phía anh.

"Thần y Sở, ngưỡng mộ tên tuổi anh đã lâu!" Đặng Đình Long nói xong thì đưa tay ra.

"Anh là ai?" Thần y Sở nhíu mày.

"Xin tự giới thiệu, tôi đến từ nhà họ Đặng ở Hoa Châu, tôi tên Đặng Đình Long!" Đặng Đình Long cũng không thấy xấu hổ, sau khi cười cười thì rút tay vê.

Đặng Đình Long biết chỉ cần anh ta để lộ thân phận của mình, dựa vào địa vị của Thần y Sở chắc chắn sẽ biết sự tồn tại của gia tộc anh ta.

Nhưng sắc mặt của Thần y Sở lại trầm xuống: "Nhà họ Đặng ở Hoa Châu? Tôi cũng chưa từng nghe nói qua, rốt cuộc anh tìm tôi muốn chữa bệnh à?"

Trong phút chốc, gương mặt của Đặng Đình Long hiện lên vẻ gượng gạo, anh ta chớp mắt cố ý áp sát Thần y Sở, khẽ nói: "Thần y Sở, tôi không phải đến xin anh chữa bệnh, tôi chỉ muốn hỏi anh có biết một người tên Sở Quốc Thiên không?"

"Có ý gì?"

Đặng Đình Long nhìn thoáng qua Lâm Thanh Di, lại nói tiếp: "Thần y Sở, tôi không quan tâm rốt cuộc anh có phải được Sở Quốc Thiên mời đến chữa bệnh cho dì Triệu không, tôi cũng không phản đối anh chữa bệnh cho dì Triệu, nhưng mà tôi chỉ hi vọng anh đừng nói anh được Sở Quốc Thiên mời tới. Chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể cho anh số này!"

"Sáu tỷ đồng?" Thần y Sở im lặng nhìn Đặng Đình Long giơ sáu ngón tay mà hỏi.

"Sáu mươi tỷ đồng!" Đặng Đình Long sửa lại.

Anh ta rất tự tin với giá tiền này, cho dù Thần y Sở có địa vị rất cao cũng không thể nào thờ ơ với sáu mươi tỷ đồng được.

Chỉ tiếc cuối cùng anh ta cũng đã xem thường Thần y Sở rồi, sau khi anh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.