Có Chồng Là Thần Y

Chương 186: Vui mừng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Xoạt

Sở Quốc Thiên không nói lớn tiếng, nhưng trong giây phút anh xuất hiện thì nhà máy chợt yên tĩnh trở lại.

Lần này không chỉ có Đặng Đình Long mà ngay cả những người khác cũng nghi ngờ Sở Quốc Thiên đang nói phét.

Kể cả Lâm Thanh Di cũng hiện lên vẻ xấu hổ.

"Sở Quốc Thiên, nói thật, nói riêng về tài nóiphét thì Đặng Đình Long tôi bái phục chịu thua, nhưng bây giờ dì Triệu nguy hiểm rình rập, anh cảm thấy mọi người có tâm trạng nhìn anh nói phét sao?" Cuối cùng, Đặng Đình Long là người đầu tiên bình tĩnh lại và lạnh lùng nói một câu.

Sở Quốc Thiên biết nếu anh không tung ra chút manh mối thì rất khó để mọi người tin tưởng, vì thế sau khi suy nghĩ anh mở miệng nói: "Tôi biết thần y So."

"Cái gì, anh... Anh biết Thần y Sở?" Quả nhiên, Sở Quốc Thiên vừa dứt lời thì bác sĩ trưởng kia kêu lên một tiếng.

"Thần y Sở? Anh biết thần y Sở?" y y Trong lòng Lâm Minh Quang cũng giật mình, thầm lẩm bẩm.

Lúc ấy người thách đấu chủ yếu của đoàn đại biểu bác sĩ nước Lãng là nhà họ Lâm. Mặc dù làm con trưởng nhà họ Lâm không được chào đón nhưng sau đó ông ta cũng biết chuyện của thần y Sở.

Nhưng mà tin tức ông ta biết được cũng không rõ ràng, dù sao không có bất kỳ đơn vị truyền thông nào đưa tin về thân phận thật sự của Thần y Sở. Lại thêm con cháu dự thi của nhà họ Lâm đều ăn ý lựa chọn giấu diếm, cho nên cả nhà Lâm Minh Quang là dân chúng bình thường cũng không biết rõ Thần y Sở chính là Sở Quốc Thiên.

Bởi vì chuyện Thần y Sở thua thảm hại của đoàn đại biểu nước Lãng mà Đông y của nước Viễn càng nổi tiếng, ТУ cho nên dù Đặng Đình Long ở Hoa Châu xa xôi cũng nghe thấy.

Nhưng mà anh ta cũng không hề cho Sở Quốc Thiên có cơ hội nói phét

"Sở Quốc Thiên, anh cho rằng Thần y Sở là bố anh à? Dù cho anh quen Thần y Sở thì sao, anh dám cam đoan anh có thể mời ngài ấy đến không?" Lúc này, Đặng Đình Long lại cười khẩy ra tiếng.

"Vậy nếu tôi thật sự có thể mời Thần y Sở đến thì sao?"

"Nếu anh có thể mời Thần y Sở đến thì Đặng Đình Long tôi liếm để giày cho anh cũng được!" Đặng Đình Long khinh thường.

"Nhớ kỹ lời anh vừa nói!" Sở Quốc Thiên cân nhắc mà nói.

"Sở Quốc Thiên ơi Sở Quốc Thiên, anh đúng là người ba hoa nhất mà tôi từng gặp đấy, đúng là có một không hai. Nhưng nếu anh không mời được Thần y Sở thì làm như thế nào?"

"Đơn giản thôi, tôi cũng sẽ liếm đế giày cho anh." Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.

"Ai cần anh liếm để giày?" Ai ngờ Đặng Đình Long lại tỏ ra ghét bỏ mà nói: "Nếu như anh thua thì hãy ngoan ngoãn ly hôn với Thanh Di, đồng thời vĩnh viễn rời khỏi Hoan Châu, đừng xuất hiện trong cuộc sống của Thanh Di nữa. Anh có thể làm được không?"

"Không làm được!" Sở Quốc Thiên kiên định lắc đầu: "Hôn nhân là chuyện của tôi và Thanh Di, ngoại trừ cô ấy ra thì không ai có quyền chia cách chúng tôi!"

Thân thể mềm mại của Lâm Thanh Di khẽ run rẩy.

Đặng Đình Long không ngờ mình lại phải ăn thức ăn chó, trong lòng dâng lên cơn giận: "Anh hay lắm... Không ly hôn cũng được, đến lúc đó hãy liếm sạch để giày của tôi. Nhất định tôi sẽ cho người quay video lại, để mọi người trên mạng đều biết chuyện quang vinh của anh!"

"Được."

"Không được!" Ai ngờ Sở Quốc Thiên vừa mới đồng ý thì Lâm Thanh Di đã vội vàng cự tuyệt.

"Thanh Di, em yên tâm, nhất định anh sẽ mời Thần y Sở đến." Sở Quốc y Thiên nghĩ là Lâm Thanh Di đang lo lắng cho anh nên cười an ủi một câu.

Nhưng Lâm Thanh Di lại nói với vẻ trách móc: "Sở Quốc Thiên, anh có thể đừng làm loạn nữa được không, tình hình của mẹ em đã tệ như thế rồi, anh không để cho em bớt lo được sao?"

"Anh thật sự có thể mời Thần y Sở đến." Sau khi Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ nói một câu rồi lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.

Chưa đầy năm phút đã có một ông lão với khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện trong đám người chen chúc, bước nhanh về phía phòng bệnh của Triệu Mai Hương.

"Viện trưởng! Sao ngài lại tới đây?" Quản lý bệnh viện nhìn thấy ông lão uy nghiêm dẫn đầu đi đến thì vội vàng đi lên đón tiếp.

Nhưng mà viện trưởng cũng không trả lời mà đảo mắt một vòng, nói: "Người nhà của bệnh nhân Triệu Mai Hương có đây không?"

"Có..."

Bố con Lâm Minh Quang vội vàng trả lời.

Viện trưởng nghe vậy thì sắc mắt dịu lại: "Tôi đến để thông báo với hai người là bệnh nhân được cứu rồi. Vừa rồi lãnh đạo của Hiệp hội y học nước Viễn đã đích thân gọi điện thoại cho tôi, nói hôm nay Thần y Sở sẽ đến bệnh viện chúng ta. Đến lúc đó nói không chừng có thể ra tay cứu bệnh nhân!"

Cái gì?

Lời nói của viện trưởng giống như một tia sét đánh vào trái tim của mọi người, tất cả đều ngẩn người ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.