*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có vẻ như Đặng Đình Long cố tình muốn làm Sở Quốc Thiên khó xử, lúc anh ta gọi đi liền mở loa ngoài.
"Đình Long, sao hôm nay lại nghĩ gọi điện thoại cho ông bác này thế?" Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền ra giọng nói hiền lành của một người đàn ông
Mọi người nín thở không ai dám phát ra tiếng làm phiền.
Đặng Đình Long đều thấy cả, anh ta càng thêm đắc ý nói: "Bác cả, lần này cháu gọi là muốn nhờ bác gọi một cuộc điện thoại cho ông Triệu, Triệu Thiên Hoằng, bảo ông ấy Bệnh viện Nhân dân số 1 Hoàn Châu giúp cháu cứu một người."
"Cứu người hả? Cứu ai?" "Mẹ của người yêu cháu"
"Cháu có người yêu rồi ư?" Bác cả của Đặng Đình Long hiển nhiên là sửng sốt, sau đó cười vang: "Được rồi, vậy ông bác bận rộn này chắc chắn sẽ giúp cháu."
"Cám ơn bác cả!" Đặng Đình Long vui vẻ cười nói.
Nhìn thấy Đặng Đình Long cúp điện thoại, trong lòng bác sĩ chủ trị thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với hai bố con Lâm Thanh Di: "Xin chúc mừng hai người, nếu ông Triệu đích thân ra tay thì bệnh nhân vẫn còn hy vọng."
Lâm Minh Quang liên tục gật đầu, cảm kích nói: "Đình Long, lần này đúng là làm phiền cháu quá, sau này chú nhất định sẽ cảm ơn cháu đàng hoàng."
Nhưng Lâm Thanh Di lại không nói gì, sắc mặt cô vô cùng phức tạp.
Sở Quốc Thiên chỉ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Di một cái rồi tiện tay gọi một cú điện thoại.
"Chí tôn?" Không đến hai giây điện thoại được kết nối, giọng nói không chắc chắn của Triệu Thiên Hoằng từ bên trong truyền đến.
"Là tôi." Sở Quốc Thiên trầm giọng nói: "Lát nữa bất kể là ai gọi cho ông nhờ ông ra tay cứu người ông cũng không thể đồng ý, cũng không được phép đồng ý, ông có thể làm được không?"
"Vâng, Thiên Hoằng nhớ rồi." Triệu Thiên Hoằng vội vàng đáp lại một tiếng.
Ông ta có thể cảm giác được sự tức giận ẩn chứa trong lời nói của Sở Quốc Thiên, đương nhiên ông ta không dám làm trái ý Sở Quốc Thiên.
Bởi vì lúc Sở Quốc Thiên gọi điện thoại cũng không tránh mọi người, cho nên sau khi anh cúp máy, Lâm Thanh Di không khỏi mở miệng hỏi nói: "Anh nói chuyện điện thoại với ai đấy?"
"Triệu Thiên Hoằng." Sở Quốc Thiên thản nhiên nói.
Lâm Thanh Di sửng sốt, cô còn chưa kịp nói chuyện Đặng Đình Long đã lớn tiếng chế nhạo: "Sở Quốc Thiên, anh không thấy mình giả bộ hơi bị quá sao?
Anh nói vừa rồi anh gọi cho ông Triệu - Triệu Thiên Hoằng, còn dùng giọng điệu cấp trên mà nói, sao anh không nói rằng mình là chủ tịch của hiệp hội Trung y nước Viễn luôn đi, haha..."
Không chỉ là Đặng Đình Long, những người khác cũng đều nhìn Sở Quốc Thiên lắc đầu, hiển nhiên là không có ai tin lời anh.
Thấy Sở Quốc Thiên không nói lời nào, Đặng Đình Long vốn còn muốn trào phúng anh thêm vài câu, đúng vào lúc này tiếng chuông điện thoại di động trong túi anh ta vang lên.
"Là bác cả tôi, chắc là đã mời được ông Triệu rồi." Đặng Đình Long quơ điện thoại di động, đắc ý nói một câu, không nhanh không chậm bấm nút nghe.
"Đình Long, lần này bác cả không giúp được cháu rồi." Ai ngờ điện thoại mới vừa kết nối, bên trong đã truyền đến giọng nói khó xử của bác cả.
"Gì ạ?" Vẻ tươi cười trên mặt Đặng Đình Long cứng đờ, tưởng rằng mình đã nghe lầm.
Những người khác cũng kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Đặng Đình Long thất vậy lập tức trở nên sốt ruột: "Bác cả, bác không phải là bạn tốt với ông Triệu sao? Tại sao đến cả một việc nhỏ như vậy mà ông ấy cũng không giúp?"
"Đình Long, đúng là bác với ông Triệu có quan hệ tốt, nhưng không biết hôm nay ông già này uống nhầm thuốc gì, cho dù bác hứa cái gì ông ta cũng cúp điện thoại của bác không nghe, còn nói hôm nay cho dù là ông Trời đến thì ông ta cũng không chữ bệnh cho ai hết...
Đặng Đình Long ngu luôn, anh ta còn định nói thêm gì đó nhưng bác cả đã cúp điện thoại.
"Đình Long, rốt... rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Lâm Minh Quang sắp khóc luôn rồi.
Ông ta vốn tưởng rằng Đặng Đình Long thật sự mời được Triệu Thiên Hoằng, không ngờ rằng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn...
Lâm Thanh Di dường như nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên hỏi: "Anh... vừa rồi anh thật sự gọi cho ông Triệu sao?"
"Không thể nào!"
Sở Quốc Thiên đang định nói chuyện, Đặng Đình Long đã như bị ai giẫm phải đuôi, thét to: "Các người thật sự cho rằng tên này có thể ra lệnh cho ông Triệu sao? Nó không phải là một thằng ăn hại sao?"
Thấy Đặng Đình Long lại nhục mạ Sở Quốc Thiên, trong lòng Lâm Thanh Di rất không vui.
Đặng Đình Long dường như cũng cảm thấy lời nói của mình quá lỗ mãng, anh ta kìm nén lửa giận trong lòng, nặn ra một nụ cười, nói: "Thanh Di, tin anh đi, anh sẽ nhờ bác cả liên lạc lại với ông Triệu, cho dù hôm nay ông Triệu không đến phòng khám thì ngày mai cũng
không muộn. "Muộn rồi."
Không ngờ khi bác sĩ chủ trị nghe vậy, ông ta liền cướp lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Tình trạng bệnh nhân đang rất xấu, không chắc có thể kéo dài đến ngày mai."
Đặng Đình Long tức đến suýt nôn ra máu, sau khi trừng mắt nhìn bác sĩ chăm sóc, anh ta gọi lại cho bác cả mình, nhưng điều khiến anh ta phiền muộn chính là dù có gọi bao nhiêu lần bác cả đều không nhận cũng không nghe.
"Cậu Đặng, nếu không thì... bỏ đi?" Thấy sắc mặt Đặng Đình Long càng ngày càng khó coi, Lâm Thanh Di đành lên tiếng.
"Không sao đâu Thanh Di, bác cả anh không nhận điện thoại cũng không sao, anh có thể gửi tin nhắn cho ông ấy, bảo ông ấy tối nay lại liên liên lạc với ông Triệu!" Đặng Đình Long vội vàng trả lời.
Anh ta không muốn cứ vậy mà phá hỏng hình ảnh đẹp đẽ mà anh ta khó khăn tạo dựng trong lòng bố con nhà