*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Đặng Đình Long nhìn thoáng qua Lâm Thanh Di, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé Thanh Di, thật ra anh không quen với ông Triệu mấy, nhưng những người lớn tuổi trong gia đình anh đều quen ông ấy. Nếu những người lớn tuổi trong gia đình anh mời ông ấy thì chắc chắn sẽ được. Chỉ tiếc là..."
"Chỉ tiếc là cái gì?" Lâm Thanh Di sốt ruột hỏi.
"Chỉ tiếc là có thể người lớn tuổi trong gia đình anh sẽ không đồng ý. Dù sao thì thân phận của ông Triệu như vậy, cho dù gia đình anh có thể lực lớn cũng không thể ép người ta đến, đúng không?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Sắc mặt Lâm Thanh Di tái nhợt, cô lại tiếp tục buồn rầu.
Trên mặt Đặng Đình Long hiện lên vẻ khó xử: "Thật ra anh không biết nên mở miệng với người lớn tuổi trong nhà thế nào, dù sao giữa chúng ta cũng chi là quan hệ bạn học thôi, anh sợ là người lớn tuổi trong nhà sẽ không muốn vì em mà mắc nợ ông Triệu một ơn huệ."
Lâm Thanh Di nghe vậy liền lập tức hiểu được băn khoăn của Đặng Đình Long.
Nói một cách chính xác, cô không có quan hệ gì quá thân thiết với của Đặng Đình Long, nếu cô với của Đặng Đình Long là một đôi yêu nhau hoặc một cặp vợ chồng thì có thể sẽ không cần băn khoăn nhiều như vậy, nhưng tiếc là cô không những không phải, ngược lại còn là vợ và mẹ của người khác nữa, điều này rõ ràng là càng không thể nói được.
"Nếu đã vậy thì thôi đi..." Giọng nói của Lâm Thanh Di lộ ra vẻ tuyệt vọng. "Không được, tuyệt đối không thể cứ vậy mà bỏ qua được!" Không ngờ, Lâm Minh Quang bên cạnh đột nhiên gào lên: "Thanh Di, cô không thể hy sinh cho mẹ mình sao?"
Lâm Thanh Di hoảng sợ, cô còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Lâm Minh Quang túm lấy Đặng Đình Long: "Đình Long, cháu không thể thấy chết mà không cứu, chỉ cần cháu đồng ý cứu dì Triệu của cháu, chú... chú sẽ gả Thanh Di cho cháu, được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề! Như vậy nghĩa là dì sẽ được cứu!" Đặng Đình Long vội vàng trả lời, sở dĩ anh ta vẫn chưa gọi điện thoại không phải là vì chờ đợi câu nói này sao?
Sắc mặt Lâm Thanh Di tái nhợt, không dám tin mà nói: "Bố, sao bố có thể làm như vậy chứ, con... con không đồng ý!"
"Không đồng ý cũng phải đồng ý! Mẹ cô có thể ra đi bất cứ lúc nào, chẳng lẽ cô nhẫn tâm thấy chết mà không cứu vậy sao?" Lâm Minh Quang tức giận hét lên.
Cơ thể Lâm Thanh Di run lên, hai hàng nước mắt oan ức nhất thời không kìm được mà chảy xuống.
Lâm Minh Quang không những không đau lòng, ngược lại còn nghiêm túc hơn: "Tốt nhất là bây giờ cô ly hôn với Sở Quốc Thiên ngay đi, sau đó ngoan ngoãn ở bên Đình Long."
Lâm Thanh Di không tỏ thái độ, nhưng nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.
Giờ phút này cô hoàn toàn không dám phản bác, nếu thật sự dám không đồng ý, vậy chẳng phải là chính tay mình giết chết mẹ đẻ của mình sao?
Nhưng khi nghĩ đến việc nên vợ nên chồng với Đặng Đình Long, cô liền cảm thấy mình có lỗi với Sở Quốc Thiên, cũng có lỗi với Bảo Nhi.
Đúng là cô còn chưa hoàn toàn chấp nhận Sở Quốc Thiên, nhưng cuối cùng cũng vẫn là vợ chồng, sao có thể nói ly hôn là ly hôn ngay được, hơn nữa Sở Quốc Thiên đối với cô là thật lòng, đối với Bảo Nhi lại càng không phải nói...
Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng đến cùng cực của Lâm Thanh Di, Đặng Đình Long vội vàng trấn an: "Thanh Di đừng buồn, anh nhất định sẽ đối xử với em tốt hơn Sở Quốc Thiên, cũng sẽ đối xử tốt với Bảo Nhi. Bây giờ anh có thể gọi điện về nhà để ông Triệu đíhc thân ra tay cứu dì Triệu rồi."
Đặng Đình Long nói xong liền lấy điện thoại ra, nhưng trước khi anh ta gọi đi thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
"Bố, bố như thế này là rất quá đáng đấy. Con là chồng của Thanh Di, là bố của Bảo Nhi, sao bố có thể nói chia rẽ là chia rẽ ngay vậy?"
Trái tim Lâm Thanh Di run lên, cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, khuôn mặt u ám của Sở Quốc Thiên đập vào tầm mắt cô.
"Hu hu..."
Không hiểu vì sao, vào khoảnh khắc khi Lâm Thanh Di nhìn thấy Sở Quốc Thiên đến, cô không nhịn được mà khóc rống lên.
Lâm Minh Quang không ngờ lời của mình lại bị Sở Quốc Thiên nghe được, trong lòng cảm thấy xấu hổ, đồng thời sắc mặt tối xuống, nói: "Sở Quốc Thiên, cậu lớn lối với ai vậy, chẳng lẽ tôi cứu vợ tôi là sai sao?"
"Bố có thể cứu mẹ, nhưng tại sao phải hy sinh con và Thanh Di, tại sao phải hy sinh Bảo Nhi?"
"Cậu nghĩ rằng tôi muốn làm thế này sao?" Lâm Minh Quang cũng bị Sở Quốc Thiên làm cho đỏ cả mắt: "Nhưng nếu tôi không làm vậy thì còn có thể làm thế nào đây? Cậu dạy tôi đi!"
"Bố, bố ngây thơ quá rồi. Bố nghĩ là nếu con ly hôn với Thanh Di, mẹ con thật sự có thể được cứu sao?" Nhìn thấy Lâm Minh Quang đến lúc này mà vẫn không biết, Sở Quốc Thiên thở dài.
"Cậu có ý gì?" Lâm Minh Quang sửng sốt.
Sở Quốc Thiên còn chưa kịp trả lời, Đặng Đình Long đã lạnh lùng nói: "Sở Quốc Thiên, nếu như tôi không hiểu lầm, ý của anh là cho dù ông Triệu có đích thân ra tay cũng không cứu được dì Triệu sap?"
"Không, tôi chỉ muốn nói là anh không mời nổi Triệu Thiên Hoằng đâu." Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói.
Đặng Đình Long suýt nữa bị làm cho tức chết, anh ta phì phò nói: "Sợ là anh không biết gì về nhà họ Đặng chúng tôi rồi? Tại sao anh lại nói rằng tôi không mời nổi Triệu Thiên Hoằng?"
"Bởi vì, Triệu Thiên Hoằng chỉ nghe lời một mình tôi thôi."
"Ầm."
Lời nói bình tĩnh của Sở Quốc Thiên lúc này khiến tất cả mọi người đều hoang mang.
Lần này không chỉ là Đặng Đình Long, mà ngay cả bác sĩ chủ trị bên cạnh cũng bỏ cuộc, ông ta nhìn Sở Quốc Thiên như một kẻ ngốc vậy.
Lâm Thanh Di thấy thể không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, cô tức giận nói: "Sở Quốc Thiên, anh đang nói bậy bạ gì