*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bệnh viện Nhân dân số 1 Hoàn Châu.
Ở phòng bệnh của Triệu Mai Hương, Lâm Thanh Di đang ngồi ở bên cạnh, tràn đầy lo lắng nắm tay Triệu Mai Hương.
Bên cạnh cô, Lâm Minh Quang và Đặng Đình Long đang ngồi đối diện nhau.
“Đình Long, con không để bụng chú gọi con như vậy chứ?” Lâm Minh Quang cười ha ha hỏi.
Không biết là tại sao nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Đặng Đình Long, trong lòng ông ta đã nảy sinh thiện cảm, sau đó nghe tin Đặng Đình Long sẵn sàng cho Lâm Thanh Di vay mười lăm tỷ, thiện cảm trong lòng lại càng trở thêm sâu đậm.
“Tất nhiên là không để bụng rồi, chú là trưởng bối, gọi thế nào cũng được ạ” Đặng Đình Long cười đáp.
Lâm Minh Quang mỉm cười, nhưng rất nhanh sau đó, khuôn mặt của anh ta lại sa sầm đi: “Thật ra chú cũng rất thích đứa trẻ tên Sở Quốc Thiên, mặc dù cậu ấy không có năng lực gì, nhưng tấm lòng lại lương thiện, nhẫn nhục chịu khó, nhưng thật đáng tiếc..."
Đặng Đình Long tất nhiên biết ý nghĩa trong lời nói của Lâm Minh Quang, nhưng lại không hề đáp lời.
Sau khi Lâm Minh Quang thở dài vài cái, đột nhiên hỏi Lâm Thanh Di ở bên cạnh: “Con thật sự đã nghĩ kỹ muốn ly hôn với Sở Quốc Thiên đúng không?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Di thoáng hiện lên sự mất tự nhiên, trách móc: “Bố, bố nói những điều này để làm gì vậy?”
“Bố như vậy không phải là đang lo lắng cho con hay sao? Nếu con thật sự ly hôn với Sở Quốc Thiên, đến lúc đó còn mang theo Bảo Nhi vất vả đến nhường nào, cho dù có tái hôn với người khác con cũng sẽ bị coi thường mà thôi!”
Lâm Minh Quang im lặng.
Lâm Minh Quang liếc nhìn Lâm Thanh Di một cái, sau đó hỏi: “Thanh Di, bố nghĩ Đình Long một lòng chân thành đối với con là, hay là...
Ai ngờ rằng ông ta còn chưa nói dứt câu, đã bị Lâm Thanh Di không chút do dự cắt ngang lời: “Bố, bố có thể đừng gán ghép lung tung có được không, chuyện của con con sẽ tự mình xử lý, ba đừng có bận tâm lo nghĩ nữa!”
Đặng Đình Long nhìn thấy Lâm Thanh Di dường như không có chút ý gì với bản thân, ngay lúc đó trong lòng khó chịu, liền khuyên nhủ Lâm Minh Quang còn đang định nói gì đó: “Chú à, cháu biết là chú cũng muốn cho Thanh Di một tương lai ổn định, nhưng chuyện tình cảm thì không thể ép buộc được, vẫn là nên thuận theo tự nhiên đi ạ”
Lâm Minh Quang ngẩn ra, sau đó lại thở dài: “Thật đáng tiếc cho một cậu bé ưu tú như cháu...”
Không thể không nói rằng cái chiêu khổ nhục kế lạt mềm buộc chặt này của Đặng Đình Long rất có hiệu quả đối với Lâm Minh Quang, ít nhất thì độ thiện cảm của anh ta trong lòng Lâm Minh Quang đã một lần nữa tăng lên thêm vài bậc.
Đột nhiên, Lâm Minh Quang như vừa nghĩ ra điều gì đó, ông ta lên tiếng hỏi: “Thanh Di, con xem tiền phẫu thuật đã được chuyển qua chưa? Nếu qua rồi thì hãy mau chóng đi thanh toán cho mẹ con đi!”
Lâm Thanh Di nghe xong thì nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, phát hiện quả nhiên là đã đến tài khoản rồi, liền chuẩn bị đi thanh toán, kết quả là đúng lúc này, một y tá từ cửa bước vào.
“Xin chào mọi người, đây là hóa đơn thanh toán của bà Triệu Mai Hương, vui lòng kiểm tra. Y tá nói xong liền đưa một xấp biên lai cho Lâm Thanh Di.
Lâm Thanh Di vô thức nhận lấy, khi cô nhìn thấy rõ ràng số liệu bên trên, ngạc nhiên đến mức không thể ngậm miệng lại được nữa.
“Hóa đơn thanh toán? Đây là chuyện gì vậy?” Lâm Minh Quang cũng sững sờ, ông ta vừa nhắc nhớ Lâm Thanh Di đi thanh toán, nhưng tại sao còn chưa thanh toán đã có biên lai đến rồi vậy nè?
“Bố, hình như có người đã trả tiền cho mẹ rồi.” Lâm Thanh Di nói thì thầm.
“Không phải chứ?” Sau khi Lâm Minh Quang kêu lên một tiếng xong, liền nhìn Đặng Đình Long nói: “Đình Long, không phải là cháu đã lén lút đi nộp đó chứ?”
Đặng Đình Long cũng có hơi ngơ ngác, nhưng ngay sau đó anh đã khôi phục lại như bình thường, mỉm cười không nói gì.
Nhìn thấy phản ứng đó của Đặng Đình Long, hai bố con nhìn nhau một cái, trong lòng đều nghĩ rằng Đặng Đình Long đã ngầm thừa nhận rồi.
Tâm trạng của Lâm Thanh Di trở nên vô cùng phức tạp, có như thế nào cô cũng không ngờ rằng Đặng Đình Long đã không ngần ngại cho cô vay mười lăm tỷ, sau đó lại lén lút đi trả thêm mười lăm tỷ tiền viện phí nữa.
“Thanh Dị, bố sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ hy vọng con có thể nắm bắt lấy cơ hội này.” Lâm Minh Quang nhỏ giọng dặn dò một cậu.
Thính giác của Đặng Đình Long rất tốt, nhìn thấy lần này Lâm Minh Quang đã nói xong, nhưng Lâm Thanh Di lại không phản bác ngay tại chỗ, nên trong lòng không khỏi mừng thầm.
Nhưng niềm vui này kéo dài mới được vài giây, một tiếng chuông điện thoại di động nhanh chóng đột nhiên vang lên.
Đặng Đình Long liếc nhìn hiển thị người gọi, sau khi đánh tiếng với hai cha con xong, liền bước ra khỏi phòng bệnh và bắt máy: “Sư phụ, chuyện đã giải quyết xong chưa?”
“Xin lỗi cậu chủ, tôi... thua rồi!” Trong điện thoại, vang lên giọng nói áy