*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới chân núi Lạc Dương. Sở Quốc Thiên lười biếng dựa vào đầu xe Maybach, trong khi đó tên con ông cháu cha và một người phụ nữ trang điểm màu khói đang không cam lòng nhìn chằm chằm anh.
Hai người họ tuy rằng sợ hãi trị giá võ lực của Sở Quốc Thiên nhưng vì từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên về cơ bản bọn họ không thể nuốt trôi cục tức này, bọn họ hiện tại đang chờ đợi người khác nhanh chóng tới cứu viện.
“Kít kít kít..."
Trong vòng chưa đầy năm phút, một tràng tiếng nổ vang chói tai của xe hơi liên tiếp truyền đến tại ba người bọn họ, sau đó những chiếc xe sang trọng đã được cải tiến lần lượt dừng lại bên đường.
Nhìn thấy một đám thanh niên thiếu nữ ăn mặc lòe loẹt bước xuống xe, tên con ông cháu cha và cô gái trang điểm màu khói kia lập tức cười ha ha, chẳng qua khi Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua thấy một người đàn ông trẻ tuổi trong đó, khóe miệng anh không nhịn được hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Tần Hải, nếu anh đoán không sai, thằng nhóc này này chính là người đã rót rượu cho Hạ Yến.
Trong lúc Sở Quốc Thiên đang nhìn chằm chằm vào Tần Hải, Tần Hải cũng phát hiện ra Sở Quốc Thiên, anh ta sửng sốt một lúc rồi mới cười mỉa: “Chậc chậc, đây chẳng phải chính là thần y Sở sao, yêu mến thời gian lâu như vậy mà lại ra tay đánh cậu Trịnh đấy!”
Mà lúc này tên con ông cháu cha vừa được đỡ dậy nghe nói như vậy liền không nhịn được nhíu mày: “Cậu chủ Tần, anh biết thằng cháu trai này sao?”
“Tất nhiên là biết rồi, tôi vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong với anh ta đâu!” Tần Hải u ám nói.
Mặc dù sinh nhật của Hạ Yến đã trôi qua được một thời gian nhưng sự việc đó vẫn luôn là một cái gai mắc trong tim anh ta.
“Cậu chủ Trịnh, sao hôm nay lại lái một chiếc Maybach thế, xe này hình như còn chưa được cải tiến, xem ra không giống với phong cách thường ngày của anh lắm thì phải?” Đột nhiên một thanh niên mặc đồ trắng nghi ngờ hỏi.
Khóe miệng con ông cháu cha giật giật, anh ta nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên rồi nói: “Đây không phải là xe của tôi, là của thằng cháu trai này!”
“A, thế xe của anh đâu?” Thanh niên cả người trắng toát nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra bóng dáng của chiếc xe thứ hai.
Con ông cháu cha chỉ tay về phía sườn núi, tức giận nói: "Ở đó!” Một đám nam nữ trẻ tuổi theo bản năng nhìn về phía sườn núi, khi nhìn thấy chiếc xe có hình con bê và chữ V kia liền vô cùng sửng sốt.
“Mẹ nó! Cậu chủ Trịnh, chiếc xe này của anh bị gì thế?” “Còn có thể biểu diễn đi lên sườn núi, kỹ xảo lái xe của anh xem ra có tiến bộ đấy!”
Con ông cháu cha nghe được một đám nam nữ trẻ tuổi lên tiếng chế giễu thì trán đều đen thui, anh ta còn chưa kịp nói chuyện thì Tần Hải đã quái gở nói: “Không nghĩ đến đứa nhỏ này còn có chút kỹ năng, thậm chí còn lái một chiếc Maybach!”
“Maybach thì sao! Hôm nay anh ta đánh bản thiếu gia, cho dù có lái máy bay thì cũng phải khiến anh ta trả giá thật lớn!” Con ông cháu cha cướp lời.
“Các anh em, mọi người còn chần chờ gì nữa!” Tần Hải chỉ đợi những lời này, sau đó dẫn đầu đi về phía xe của mình, lấy một cái ống thép dày bằng nắm tay ra khỏi xe.
Mắt thấy một đám nam nữ trẻ tuổi đi về phía Sở Quốc Thiên, khóe miệng con ông cháu cha chớp mắt hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
“Xử chết thằng cháu trai này cho tôi!”
Con ông cháu cha vừa kêu gào xong thì một chiếc Rolls-Royce đột nhiên nhanh như chớp phóng tới, anh ta vừa nhìn thấy biển số xe liền vui vẻ: “Bác cả!”
Con ông cháu cha làm sao cũng không nghĩ đến bác mình lại có thể nhiệt tình như vậy, chỉ mới một lúc đã hừng hực chạy tới giúp anh ta.
Rolls-Royce rất nhanh liền dừng lại, Trịnh Văn Xương vừa xuống xe liền vội vàng chạy về phía con ông cháu cha.
“Bác cả..." Con ông cháu cha cổ nén đau đớn chuẩn bị chào đón Trịnh Văn Xương, chỉ là anh ta vừa mới động một cái liền phát hiện Trịnh Văn Xương thế mà lại vòng qua anh ta đi thẳng về phía Sở Quốc Thiên.
“Ngài Sở!”
Cái gì?!
Nhìn Trịnh Văn Xương kính cẩn nghiêng mình cúi đầu trước Sở Quốc Thiên, không chỉ tên con ông cháu cha mà những nam thanh nữ tú khác đều cảm thấy vô cùng mờ mịt.
“Bác... bác cả, bác... bác đang làm gì thế, sao bác lại cúi chào thằng cháu trai này?” Cuối cùng vẫn là tên con ông cháu cha phản ứng lại đầu tiên, đầy khó hiểu hỏi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Trịnh Văn Xương theo bản năng liếc nhìn tên con ông cháu cha một cái, ngay lập tức, một đám thanh niên trai gái đập vào mắt.
Lòng Trịnh Văn Xương trong nháy mắt chùng xuống, đến giờ phút này sao ông ta có thể vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được, đặc biệt là lúc nhìn thấy vết thương trên người tên con ông cháu cha, ông ta ngay lập tức đoán được nguyên nhân Sở Quốc Thiên gọi ông ta đến đây chính là do đứa cháu trai này gây ra!
Nhớ lại những gì Dương Cảnh vừa nói qua điện thoại, trong lòng Trịnh Văn Xương lập tức trở nên lạnh lẽo, ông ta trước đây vì muốn lấy được đơn thuốc của nhà họ Lâm mà gián tiếp có mẫu thuẫn với Sở Quốc Thiên.
Vốn dĩ ông ta còn nghĩ muốn trả thù Y Dược Thanh Di và Sở Quốc Thiên nhưng sau khi nghe tin Sở Quốc Thiên đang thanh trừng các thế lực ngầm thời gian trước, ông ta ngay lập tức từ bỏ ý định trả thù, còn muốn lấy lòng Sở Quốc Thiên.
Ai biết rằng còn chưa kịp hàn gắn quan hệ, người cháu trai ông ta yêu thương nhất lại chọc phải tên sát tinh này, nỗi oan ức trong lòng khỏi cần nói cũng biết lớn như thế nào.
Càng nghĩ càng tức giận, không chờ Sở Quốc Thiên bày tỏ thái độ, ông ta đã đứng dậy tát thẳng vào mặt tên con ông cháu cha một cái: “Thằng ngu này, mày đã làm cái gì đấy?”
Sắc mặt của tên con ông cháu cha vốn đã thê thảm không nỡ nhìn, đột nhiên lại bị Trịnh Văn Xương tát một cái,