*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lão Đàm, nghĩ lại lúc đó Hoan Châu dưới sự cai trị của anh, đúng là hài hòa biết bao. Không ngờ sau khi anh lui về, mọi chuyện lại trở nên như thế này. Thật sự đáng buồn!”
“Đúng là thời thế ngày càng tồi tệ, không ngờ con người thời nay lại trở nên vô lương tâm đến vậy!”
Cả đám đồng đội cũ đều tràn đầy phẫn nộ, tuy đứng ở vị trí chức cao quyền trọng, nhưng cũng không phải lãnh đạo phụ trách, nên cũng không nắm rõ những bí mật bẩn thỉu này, có thể nói, cuộc điều tra hôm nay đã hoàn toàn làm mới nhận thức của họ.
Lúc này, trên trán Đàm Trí Dũng đã xuất hiện những đường gân xanh đầy tức giận, nếu có súng trong tay, có lẽ ông ta đã lao ra ngoài giết chết chúng.
Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng bầu không khí ở Hoan Châu lại trở nên bẩn thỉu như vậy trong suốt năm năm ông ta nghỉ hưu vì chấn thương.
“Lão Đàm, tôi nói ông nghe, chuyện như vậy đã xảy ra thì phải xử lý nghiêm ngặt. Nếu như ông không tiện, Lưu Thanh Phong tôi sẽ đích thân ra mặt, tôi không tin là không thể trị được chúng!”
Nghe vậy, Đàm Trí Dũng đột nhiên hét lên: “Nhảm nhí! Lưu Thanh Phong, tên khốn kiếp, ông đang chế giễu ai chứ? Đàm Trí Dũng tôi dù không có tài cán gì, nhưng cũng không đến nỗi không đối phó được với đám nhóc con khốn kiếp này!”
“Lão Đàm, điều này tôi lại không tán thành được rồi, tìm lãnh đạo cấp cao không bằng tìm người phụ trách trực tiếp, ông đã nghỉ hưu một thời gian dài như vậy, nếu không tiện thì đừng miễn cưỡng.…"
“Đúng vậy, Lão Đàm...... Đối mặt với sự trêu chọc và dè bỉu của cả đám đồng đội cũ, cơn tức giận của Đàm Trí Dũng vốn bùng nổ lại như được thêm dầu vào lửa, ông ta tức giận nói: “Đi! Gọi tên khốn kiếp của Giang Phong Quang đến đây cho tôi!”
“Chỉ huy, chuyện này... e là không ổn?” Vẻ mặt người thanh niên tỏ ra chua xót, Giang Phong Quang là chỉ huy hiện tại của chiến vực Hoan Châu, dù có cho anh ta chín lá gan cũng không dám đắc tội.
“Đi mau! Đừng để tôi tức giận thêm!” Đàm Trí Dũng trừng mắt nhìn.
Người thanh niên không còn cách nào khác đành phải cúi đầu bước ra ngoài.
Khoảng hai mươi phút sau, Giang Phong Quang mặc quân phục sải bước vào, sau khi chào hỏi từng người một, anh ta mỉm cười với Đàm Trí Dũng và nói: “Chỉ huy, ngài gọi tôi đến không biết có chuyện gì cần dặn dò?”
“Đừng gọi tôi là chỉ huy, Giang Phong Quang, anh mới là chỉ huy thật sự, tôi chỉ là đồ cũ vô dụng!” Đàm Trí Dũng đáp lại một cách kỳ lạ.
“Chỉ huy..... ngài đừng như thế này. Giang Phong Quang có được như ngày hôm nay cũng là nhờ một tay ngài nâng đỡ. Hơn nữa, ngài cũng không phải không biết tôi là người như thế nào, tại sao lại nói những lời này?”
Nghe xong, vẻ mặt của Đàm Trí Dũng có vẻ dịu đi, nhưng ông ta vẫn khịt mũi lạnh lùng nói: “Đừng nói tôi không cho anh cơ hội, gần đây tôi có đưa cho Lão Lưu một phương thuốc, nếu sau khi sản xuất, có thể khiến sức chiến đấu của toàn bộ chiến trường được cải thiện lên một tầng cao mới!”
“Thật sao?” Giang Phong Quang ngạc nhiên hỏi.
“Viện trưởng Lưu đang ở ngay trước mặt anh, là thật hay giả anh không biết hỏi sao?” Đàm Trí Dũng nói với tâm trạng không tốt.
Giang Phong Quang nhanh chóng liếc nhìn Lưu Thanh Phong, sau khi nhận được xác nhận từ đối phương, anh ta đột nhiên hưng phấn nói: “Đây thực sự là một tin tuyệt vời. Nếu như phương thuốc này được sản xuất ra, có thể giảm thiểu đáng kể thương vong của binh lính!”
“Anh đừng vui mừng quá sớm, hiện tại, phương thuốc mới này có thể sẽ bị xếp xó vô thời hạn!” Đương lúc Giang Phong Quang cao hứng nhất, Đàm Trí Dũng khẽ dội một gáo nước lạnh.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Phong Quang hỏi với nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt.
“Bởi vì xưởng thuốc sản xuất loại thuốc mới này vừa bị đóng cửa, những người phụ trách có liên quan cũng bị bắt đi!” Đàm Trí Dũng nói và ném kết quả điều tra trong tay cho Giang Phong Quang.
Giang Phong Quang nghi ngờ, mở tập tài liệu ra, sắc mặt bỗng nhiên đen như đáy nồi.
Một lúc lâu sau, anh ta mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chỉ huy, ngài yên tâm, tôi sẽ xử đẹp chuyện này cho ngài!”
Hồ, tôi cũng hy vọng như vậy, nếu chuyện này hỏng bét, sau này anh đừng rêu rao mình là binh lính do tôi dẫn dắt!” Đàm Trí Dũng nói một cách thờ ơ.
“Bảo đảm không để chỉ huy thất vọng!” Giọng của Đàm Trí Dũng không lớn, nhưng Giang Phong Quang vẫn cảm nhận được sự tức giận đang đè nén trong lòng Đàm Trí Dũng, vì vậy anh ta nghiêm nghị nói.
Sau đó, Giang Phong Quang cầm theo tập tài liệu rời đi.
Những người tùy tùng đang đợi bên ngoài cửa nhìn thấy vẻ mặt ảm đảm của Giang Phong Quang, tự khắc thận trọng hỏi: “Chỉ huy, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Truyền lệnh của tôi, để Phong Bộ lập tức điều một nghìn binh lính tới Câu lạc bộ Thiên Lạc, nhất định phải bắt được người tên Vu Thành!” Giang Phong Quang trầm giọng ra lệnh.
Một nghìn binh lính!
Tùy tùng hít một hơi, sửng sốt hỏi: “Chỉ huy, tên Vu Thành kia rốt cuộc phạm phải tội gì, tại sao phải điều nhiều người như vậy?”
“Phản quốc!” Giang Phong Quang lạnh lùng nói, rồi sải bước rời đi.
Tên tùy tùng đã ngẩn người, đến khi hoàn hồn, anh ta nhanh chóng gọi điện thoại.…..
Câu lạc bộ Thiên Lạc.
Trong một căn phòng lộng lẫy xa hoa, Vu Thành đang nằm trên ghế sô pha da, bên cạnh anh ta là hai người phụ nữ đang xoa bóp cho anh ta.
“Lạch cạch!”
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đẩy ra, và một người đàn ông mặc vest khoảng hơn hai mươi tuổi bước vào.
Vu Thành mở mắt liếc nhìn, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Mọi chuyện tiến triển đến đâu rồi?”
“Ha ha, nếu không có chuyện gì xảy ra, phiên tòa sẽ chính thức được tiến