*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Bụp."
Vậy mà, khi bàn tay của người phụ nữ xinh đẹp đang định chạm vào cằm của Sở Quốc Thiên, đã bị anh không chút nể tình nào mà vỗ vào.
"A."
Lập tức, người phụ nữ xinh đẹp kêu lên một tiếng vì đau, hai người phụ nữ đằng sau cô ta có ánh mứt lạnh lùng, di chuyển, chỉ là lại bị người phụ nữ xinh đẹp ngăn lại.
Cô ta liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên, lập tức cất giọng oán trách nói: “Anh Sở, mọi người đều nói anh là người lịch sự, có văn hóa, vậy sao lại cư xử thô lỗ với tôi như vậy chứ?”
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Dương, tôi đã kết hôn.” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt cười nói.
Người phụ nữ xinh đẹp không phải ai khác, mà chính là bà chủ của Ái Dạ Dương Cảnh, khuôn mặt cô ta nhỏ nhắn, xinh đẹp sắc sảo, khuôn mặt được trang điểm rất đậm, không thể nhìn rõ tuổi thật, tóc được nhuộm đỏ làm xoăn sóng, trên người mặc váy ngắn mát mẻ rất mê người.
Chỉ là, cô ta ngoài gương mặt đẹp, dáng người đồng hồ cát nóng bỏng, thì cô ta còn có một loại khí chất kiêu ngạo hấp dẫn người khác.
Nếu là những người đàn ông bình thường, cho dù là Hạ Văn Tân, cũng không thể chống cự lại sức hấp dẫn của cô ta, đáng tiếc là, cô ta đã nhìn nhầm đối tượng.
Không nói đến chuyện bản thân Sở Quốc Thiên đã nhìn thấy đủ loại gái đẹp, cho dù là Dương xảnh xinh đẹp, anh cũng sẽ không động lòng một chút nào, bởi vì, anh chỉ yêu một mình Lâm Thanh Di.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên vẫn không động tĩnh gì, Dương Cảnh lập tức bày ra một bộ mặt lã chã nước mắt rất đáng thương: “Anh Sở, tam tình anh thật là rất khó hiểu, tôi thật sự rất đau lòng.
Mắt thấy sắc mặt của Sở Quốc Thiên xấu đi, Hạ Văn Tân đứng một bên vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Tổng giám đốc Dương, tôi cùng với anh Sở đến đây tìm cô để bàn chuyện quan trọng.”
Dương Cảnh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy được mặt mũi bầm dập của Hạ Văn Tần, cô ta giống như mới phát hiện ra cái gì đó, ra vẻ kha trương nói: “Ôi, cậu chủ Hạ, anh đây là bị ai đánh vậy, chậc chậc, ra tay cũng nặng lắm đó?"
Thực ra, trong lòng Dương Ảnh biết rất rõ chuyện Lưu Bá Đằng bắt Hạ Văn Tân, bởi vì lúc bắt đầu đám chẳng qua là bị cô ta khéo léo từ chối.
Chỉ là cô ta không nghĩ tới Lưu bá Dằng xuống tay với Hạ Văn Tân lại nặng như vậy, càng không thể ngờ chính là, Hạ Văn Tân bị thương nặng đến như vậy mà vẫn còn có thể xuất hiện ở cửa hàng của mình.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Dương Cảnh, Sở Quốc Thiên lập tức hiểu ra, người kia căn bản không thèm để Hạ Văn Tần vào trong mắt, trong lúc nhất thời, trong lòng không nhịn được mà cười khổ một tiếng.
Xem ra, là bản thân mình đã quá coi trọng Hạ Văn Tân...
Hạ Văn Tân nghe tháy vậy, sắc mặt tối sầm lại: “Tổng giám đốc Dương, cô đừng xa cách với tôi như vậy, tôi vừa nói rồi, tôi và anh Sở đến tìm cô có chuyện quan trọng cần bàn bạc, có có định nói chuyện không đây.”
Trong lời nói của Hạ Văn Tân không có chút gì là tình cảm cả, tuy Dương Cảnh không muốn kiếm cớ gây chuyện, nhưng cũng không kìm nén được mà tức giận: “Hạ Văn Tần, đây là cách anh nhờ vả bà đây sao?”
“Nếu không thì làm thế nào?” Sắc mặt Hạ Văn Tân lạnh nhật nói.
Tuy rằng Dương Cảnh che giấu rất tốt, nhưng cũng đủ làm cho anh ta biết rõ trong lòng Dương Ảnh mình rất thảm hại.
Anh ta vẫn nghĩ là bản thân chỉ là đi ngang qua Hoan Châu, lại không nghĩ tới chuyện mình còn phải đi một chuyển đến nhà họ Uông, nhiều chuyện xảy ra liên tiếp như vậy, có thể tưởng tượng được tức giận mà anh ta vẫn đang kìm nén trong lòng lớn đến mức nào!
Dương Cảnh suýt chút nữa bị Hạ Văn Tân làm cho nghẹn chết, ánh mứt cô ta lạnh lùng, tức giận nói: “Hạ Văn Tân, đây là thái độ đến nói chuyện của anh sao? Tôi thấy rõ ràng là anh đang mượn chuyện bàn công việc đến đây để gây sự thì đúng hơn!”
“Dương Cảnh, tôi không muốn nói ại lần thứ ba đâu, cô có thể tự hiểu!”
“Hừ, anh cho rằng mang theo một tên vô dụng đến cửa hàng của tôi là có thể uy hiếp được tôi sao? Không biết tự lượng sức mình!” Dương Cảnh vừa nói xong vung tay lên: “Đưa bọn họ ra ngoài cho tôi.”
“Rõ!”
Hai người phụ nữa đằng sau Dương ảnh lên tiếng, lập tức đi đến chỗ Sở Quốc Thiên và Hạ Văn Tân.
Hạ Văn tan thay đổi sắc mặt, nếu như bình thường, anh ta sẽ không để hai người phụ nữ kia vào mắt, chỉ là bây giờ ngay cả đi anh ta còn thấy khó khăn, làm sao có thể tahfnh đối thủ của mấ cô gái đó được.
"Bịch."
Ngay tại thời điểm Hạ Văn Tân vẫn còn đang lo lắng trong lòng, chỉ thấy Sở Quốc Thiên nhanh như một tia chớp đá chân hai cái, lập tức, hai người phụ nữ kia bị đá bay ra bên ngoài.
Cái gì?
Khuôn mặt đang tươi cười của Dương Cảnh chợt tắt lịm, cô ta nhìn Sở Quốc Thiên tràn đầy sợ hãi nói: “Anh...Vậy mà bản lĩnh lại tốt đến như vậy?”
“Không thì cô cho rằng tôi và Hạ Văn Tân đến đây để cho cô bôi nhọ sao?” Sở Quốc Thiên vui vẻ nói.
“Được, tốt lắm!”
Lúc này, cuối cùng Dương Cảnh cũng xác định được Sở Quốc Thiên và Hạ Văn Vân đến đây thật sự muốn bàn chuyện, chỉ là giọng nói cô ta tràn đầy lạnh lẽo nói: “Các người đã muốn gây chuyện, vậy thì Dương Cảnh tôi đây sẽ nói cho các người biết vì sao tôi lại có năng lực đứng vững ở Chiến vực Hoan Châu lâu đến như vậy!”