Có Chồng Là Thần Y

Chương 137: Hạ Yến Yến




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Hổ, cậu lập tức liên lạc với lão thất đi.” Sở Quốc Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó ra lệnh.

Trương Hổ đứng thẳng người, nghi hoặc hỏi: “Anh Thiên, anh muốn Lão Thất ra tay, phá tan tin đồn, trực tiếp phá vỡ kế hoạch của bà cụ Trịnh?”

"Không, như vậy thì quá dễ dàng cho cho bà cụ đó rồi.”

Sở Quốc Thiên lắc đầu cười khẽ nói: “Ý của tôi là để Lão Thất phân bổ một trăm năm mươi triệu tệ cho Thanh Di, để Thanh Di lấy số tiền đó đưa cho nhà họ Lâm để họ nếm thử lợi ích, chỉ có như vậy, đến cuối cùng biểu cảm của họ mới càng thêm đặc sắc.

Sau đó Sở Quốc Thiên nói thêm vài câu nữa, lúc này mới tắt điện thoại. Sở Quốc Thiên vừa đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi rồi lại gọi cho Hạ Văn Tân.

“Anh Sở?” Sau khi điện thoại được kết nối, bên trong truyền tới giọng nói của Hạ Văn Tân.

Nghe thấy giọng nói trong điện thoại có chút ồn ào, Sở Quốc Thiên không khỏi nhíu mày: “Anh vẫn ở biệt thự của Vương gia à?”

“Không, bây giờ tôi đang ở khách sạn Hoan Châu.”

“Đợi tôi.” Sở Quốc Thiên nói xong liền cúp điện thoại, sau đó nhấn ga, lái xe nhanh chóng đi về phía khách sạn Hoàn Châu.

Khi Sở Quốc Thiên đến khách sạn Hoàn Châu, màn đêm đã buông xuống.

Sau khi gọi điện hỏi về vị trí của Hạ Văn Tân, anh đi thang máy đến sảnh tiệc trên tầng sáu của khách sạn. “Anh Sở, sao anh lại đích thân đến tìm tôi vậy, có chuyện gì chỉ cần nói cho tôi biết là được.” Sở Quốc Thiên vừa bước ra khỏi thang máy, Hạ Văn Tần đã sớm yên lặng chờ ở cửa thang máy liền cười nói một câu.

Nếu như là trước đây, anh ta chỉ vì nghe theo lời cha dặn đền ơn cho Sở Quốc Thiên, vậy thì hiện tại, anh ta lại ngưỡng mộ Sở Quốc Thiên từ tận đáy lòng.

Bởi vì, cho dù là y thuật phi thường của Sở Quốc Thiên, hay sức chiến đấu kinh người của anh, đều khiến anh ta không thể xem nhẹ, bây giờ mặc dù gọi là bảo vệ Sở Quốc Thiên, nhưng nếu không có Sở Quốc Thiên, cái mạng nhỏ này của anh cũng không giữ nổi rồi.

“Anh ở đây làm gì?” Sở Quốc Thiên hoài nghi hỏi một câu

“Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, con bé đã mời một số bạn cùng lớp đến chúc mừng sinh nhật, tôi cũng không có cách nào, bị nó kéo đến đây?” Hạ Văn Tân bất lực cười khổ.

Sở Quốc Thiên sửng sốt, anh không ngờ Hạ Văn Tân lại có một đứa con gái, mà xem ra Hạ Văn Tân rất cưng chiều đứa con gái này, nếu không sẽ không tự mình đón sinh nhật cùng con gái ngay sau khi vừa bị tên đàn ông mặt đen đánh bị thương ở nhà họ Vương.

Thấy Sở Quốc Thiên không lên tiếng, trong phút chốc Hạ Văn Tân không nhịn được hỏi: “Anh Sở, hôm nay tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Không cần vội, hãy đón sinh nhật cho con gái của anh trước.” Sở Quốc Thiên trầm tư hai giây, sau đó cười nhạt đáp.

Thật ra, lý do hôm nay anh đến tìm Hạ Văn Tân là để quở trách anh ta, suy cho cùng, thế lực ngầm ở Hoàn Châu chỉ có một mình Hạ Văn Tân nắm giữ, nếu anh ta không quản được cấp dưới của mình một cách nghiêm túc, anh ta sẽ bị trừng phạt.

Mặc dù trong lòng Hạ Văn Tân khó hiểu, nhưng Sở Quốc Thiên không muốn nói, anh ta cũng không nên hỏi tới cùng, liền cười nói: “Anh Sở, nếu không thì anh vào trong ngồi đi?”

“Được.” Dù sao bây giờ Sở Quốc Thiên cũng không có việc gì, gật đầu, ra hiệu cho Hạ Văn Tân dẫn đường.

Mà trong lúc đi trên đường, Sở Quốc Thiên cũng biết được rằng con gái của Hạ Văn Tân là Hạ Yến Yến, là một sinh viên đại học ở Đại học Hoàn Châu.

Không lâu sau đó, dưới sự dẫn dắt của Hạ Văn Tân, cả hai đến một sảnh tiệc tên là “thư muộn”.

Nhìn đồ trang trí sặc sỡ trong sảnh tiệc và một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi, Sở Quốc Thiên không khỏi ngẩn người.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên anh tham dự một bữa tiệc sinh nhật giữa các học sinh như vậy.

“Bố, bố làm gì vậy? Con tưởng bố đi rồi.” Lúc này, một cô ta ăn mặc như công chúa băng giá bước đến với vẻ mặt than phiền.

Không cần đoán cũng biết đây chính là con gái của Hạ Văn Tân, Hạ Yến Yến.

Hạ Yến Yến khoảng hai mươi tuổi, vẻ ngoài quyến rũ và làn da trắng mịn vô cùng, hai tay nhấc chiếc váy mỏng manh, cô ta vừa đi về phía Hạ Văn Tần, thỉnh thoảng lại vừa liếc nhìn Sở Quốc Thiên.

Suy cho cùng, người được bố mình đích thân chào hỏi chắc chắn không phải người thường, nhưng khi cô ta nhìn rõ bộ dáng của Sở Quốc Thiên, phút chốc trong lòng cô ta chợt nổi lên một đợt gió.

Còn trẻ quá!

Hạ Yến cũng biết rõ thân phận của bố cô ta, cô ta cũng biết những người bạn của bố cô đều là những người bằng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.