*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tới rồi!”
Hạ Văn Tân thấy thế thì giận dữ quát lớn lên một tiếng, sau đó nhanh chóng tiến lên đón.
Chỉ tiếc là hai người đứng cách nhau một khoảng quá xa, chưa được mấy phút đồng hồ, Hạ Văn Tân đã rơi vào thế yếu.
"Bang!"
"Bụp!"
Cuối cùng, sau khi người đàn ông cao to mặt đen kia ra một đòn giả thì hung hăng đập ngay một quyền vào ngực Hạ Văn Tân. Sức lực chất chứa trong một quyền này chẳng khác gì một Hoà tước Vu Thành
cây chùy sắt thật lớn, khiến Hạ Văn Tân không nhịn được mà phải phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha, Sở Quốc Thiên, để xem lần này mày còn kiêu ngạo như thế nào được nữa?” Nam Cung Văn ở bên cạnh thấy thế, trong lòng cũng lập tức vui vẻ hẳn ngay. Anh ta cố gắng kìm nén lại nỗi đau thể xác, dữ tợn nói.
Mặt Hạ Văn Tân biến sắc, giọng nói gấp gáp thúc giục Sở Quốc Thiên: “Anh So, di mau di!"
“Anh bị thương rồi, sao tôi có thể đi được?” Sở Quốc Thiên nói xong, chậm rãi đi về phía Hạ Văn Tân, tiện tay châm cho anh ta mấy kim, giúp Hạ Văn Tân vốn đang bị thương nặng đứng lên được.
“Thế... Thế này là được rồi?” Hạ Văn Tân thử hoạt động thân thể một chút. Tuy cơ thể vẫn hơi đau, nhưng cũng đã khôi phục lại khả năng hành động.
“Tôi chỉ khống chế không cho vết thương của anh chuyển biến xấu đi thôi.” Sở Quốc Thiên lắc đầu nói: “Nhưng mà cũng nhanh thôi, nhiều nhất là ba ngày anh có thể khỏi hẳn.
Cái gì?
Lời Sở Quốc Thiên nói, khiến tất cả mọi người ở đây như bị sét đánh ngang tai vậy.
Đặc biệt là ba người Nam Cung Văn, Uông Giai Kỳ, Uông Thành Đông. Bọn họ đều là bác sĩ, đương nhiên biết những lời này của Sở Quốc Thiên có tác động mạnh mẽ như thế nào.
Nếu đúng như những gì Sở Quốc Thiên đã nói, vậy với kỹ thuật chữa bệnh của Sở Quốc Thiên, cho dù có phóng mắt ra nhìn khắp giới y dược nước Viễn thì cũng phải được xếp hạng đầu, các căn bản không phải người mà các gia đình làm về y dược lâu năm như bọn họ có thể so sánh được.
Nhưng mặc kệ chuyện này có phải thật hay không, Nam Cung Văn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ Sở Quốc Thiên. Chỉ thấy anh ta tức giận quát lên một tiếng: “Chú Phong, phế anh ta cho tôi!”
“Vâng, cậu chủ!” Người đàn ông cao to mặt đen lên tiếng, sau đó đột ngột ra tay. Trong lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng, ông ta đã nhanh chóng chạy về phía Sở Quốc Thiên.
“Cẩn thận!”
Khi Uông Giai Kỳ kịp phản ứng thì đã thấy người đàn ông cao to mặt đen đã tiếp cận ngay sát Sở Quốc Thiên rồi. Cô sợ tới mức nhất thời khuôn mắt xinh đẹp đều biến sắc.
Nhưng, Sở Quốc Thiên cũng không hề có ý trốn tránh, khi nắm tay của người đàn ông cao to mặt đen kia sắp đánh vào chính mình, anh mới chậm chạp đánh ra một chưởng.
"Ầm!"
Một âm thanh trầm trầm vừa vang lên, đồng thời kèm theo đó là một bóng dáng mạnh mẽ bay nhanh về phía sau.
“Chú Phong!”
Khi Nam Cung Văn nhìn thấy người bị đánh bay đi lại chính là người đàn ông cao to mặt đen kia thì lập tức kinh ngạc không thôi.
Trái lại, Sở Quốc Thiên vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ như cũ, không hề bị thương dù chỉ mảy may một chút.
“Phụt!”
Người đàn ông cao to mặt đen kia không thể ngờ rằng Sở Quốc Thiên lại chỉ tùy tiện vung tay đã có thể đánh bay bản thân mình như thế. Đúng vào lúc ông ta chuẩn bị đứng lên, ông ta lại cảm nhận được cổ họng mình có chút vị ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, rốt cuộc sắc mặt ông ta cũng thay đổi dữ dội. Ông ta ý thức được rằng khả năng lúc này mình đã gặp phải đối thủ không dễ chơi, vì thế không hề nghĩ ngợi gì mà lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu chủ, tôi không phải là đối thủ của người này, cậu đi mau!”
“Sao có thể như vậy được?”
Nam Cung Văn nghe vậy thì sửng sốt, anh ta chỉ vào Sở Quốc Thiên, không dám tin mà nói: “Chú Phong, chú chính là cận vệ do chính ông nội phải đi bảo vệ tôi, vậy mà ngay cả anh ta chú cũng không đánh lại được ư?”
Người đàn ông cao to mặt đen chua xót trong lòng. Ông ta cũng muốn đánh được Sở Quốc Thiên lắm chứ, nhưng chẳng phải là thực lực không cho phép ư?
Cùng lúc đó, một đám thuộc hạ của Hạ Văn Tân cũng đã khống chế hết đám vệ sĩ của hai nhà rồi. Chẳng qua bọn họ cũng đã bị thương, rõ ràng là hai bên cùng có thiệt hại.
Mắt thấy phương án của mình đã mất đi ưu thế, sắc mặt của Nam Cung Văn nhìn trông vô cùng khó coi. Mà chưa chờ được anh ta mở miệng, ngoà cửa đã có một tràng tiếng bước chân hỗn loạn chạy đến. Ngay sau đó, một đám người ào ào tràn vào.
Nam Cung Văn, Uông Thành Đông và cả đám người đều đơ cả ra đó luôn.
Hạ Văn Tân vốn cũng hơi đơ ra, nhưng khi anh ta thấy rõ người dẫn đầu đoàn thì cả khuôn mặt đều đen lại.
“Vu Thành, anh tới đây làm gì?”
Vu Thành là một chàng thanh niên có dáng người gầy gò ốm yếu, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, mái tóc ngắn màu trắng, khuôn mặt trắng nõn, rõ ràng trông khá âm hiểm ẩn trong nét mềm mỏng.
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Văn Tân, Vu Thành cười nói: “Thế lực ngầm ở Hoan Châu này, anh Hạ đã nắm giữ lâu lắm rồi, giờ hẳn là cũng nên thay đổi vị trí đi thôi.”
Trong lòng Hạ Văn Tân trầm xuống. Vu Thạch cũng là người của thế lực ngầm Hoan Châu, tuy so ra có kém Hạ Văn Tân anh, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu, thậm chí có thể xếp vào đội ngũ đứng đầu trong các thế lực ngầm ở Hoan Châu này.
Hơn nữa, hôm nay rõ ràng anh ta đã có chuẩn bị mà đến. Khi đám chân tay của mình đều đã bị thương, anh ta mới bắt đầu ra mặt, mục đích định nhân cơ hội này diệt trừ mình quá rõ ràng.
Hạ Văn Tân hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Vu Thành một lúc, sau đó áp sát vào Sở Quốc Thiên mà nói: “Anh Sở, Vu Thành mang tới nhiều người quá, tôi không thể đi được, chờ lát nữa tôi và các anh em sẽ mở một con đường máu, anh nhân cơ hội này đưa bác sĩ Uông đi nhé!”
Thấy Hạ Văn Tân còn khó có thể bảo vệ chu toàn cho bản thân mà vẫn quan tâm đến an nguy của mình, nói thật, Sở Quốc Thiên cũng cảm động.
Thản nhiên liếc mắt nhìn chằm chằm Vu Thành, Sở Quốc Thiên nhẹ