Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy!

Chương 6




"Cảm ơn Bảo về bữa ăn ngày hôm nay.

Chắc sau này ngày nào mình cũng phải lếch xác đến đây để ăn cơm chùa quá!"

"Thật vinh hạnh khi được đón tiếp Dư tổng."

Cả hai đều bật cười.

Bảo tiễn hai anh em Chi xuống tầng trệt.

"Thôi tiễn đến đây được rồi, làm mất thời gian của ông chủ quá."

"Mất thời gian vì người đẹp thì có là gì, nếu Phong không chê bai thì có thể cho thằng bạn này một cơ hội nhé!"

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội làm em rễ cậu."

Chi ngạc nhiên trước câu nói. Gì vậy chứ? Hắn ta bệnh cơ? Cả hai có ưa gì nhau đâu mà lại nói khùng nói điên thế? Chắc hắn thấy anh hai ở đây nên tỏ ra vẻ thân thiết, quan tâm chứ tốt lành gì, cô nghĩ.

"Cậu cứ thích đùa, con bé còn nhỏ lắm, chưa biết thế nào là tình yêu gì đâu."

"Cậu nói sao ấy chứ, Chi đã hoàn thành đại học rồi mà bé gì chứ! Đừng hẹp hòi thế chứ."

"Mình chỉ sợ sau này nó sẽ gây ra cho cậu rất nhiều phiền phức đấy, nó trẻ con lắm."

"Không sao, mẫu người yêu lí tưởng của mình là trẻ con mà."

"Thôi, bây giờ mình có việc rồi, có gì hôm sau gặp lại nhé!"

Nói rồi, Phong dắt tay Chi tiến đến bãi để lấy xe.

"Nè...nè cậu vẫn chưa trả lời mình mà."

Rõ, rất rõ, chính những câu nói cùng cái hành động ấy, đã nói lên rất rõ đáp án từ Phong. Hiện giờ đây, Bảo rất hiếu kì về việc này, anh rất muốn tìm hiểu. Những câu nói ban nãy, anh muốn xem thái độ của Phong ra sao, bên cạnh đó, cũng có ý thật ấy chứ. Anh có một ấn tượng khá là đặc biệt về cô, Dư Thảo Chi, cái ấn tượng ngay từ lần đầu gặp mặt. Một cô gái sống trong nhung lụa nhưng vẫn quan tâm đến những người hoạn nạn, khó khăn.

********-********-*********

"Ôi! Ba mẹ yêu quý của con, con nhớ hai người sắp không thể thở được luôn rồi nè."

Có một người hiện tại rất giận cô, nhưng cũng phải bật cười trước cái cách ăn nói lố lăng ấy.

"Vẫn còn nhớ là hai đứa này là ba với mẹ sao? Tôi tưởng cô chỉ nhớ là mình có anh hai thôi ấy chứ!"

"Kìa mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Ba mẹ thường xuyên sang Mĩ thăm con, còn anh hai suốt ngày túi buội với công việc, chả có thời gian mà sang thăm con, nên con và anh đi ăn một lát có sao đâu. Mẹ khó khăn quá đi."

"Đúng rồi, tôi khó khăn khó ưa thế đây. Nên đừng có mà lại gần tôi, tôi khùng là tôi cắn đấy."

"Ầy...mẹ bá đạo quá đi."

"Thôi đi, bà đừng có mà làm khó con bé nữa. Nó cũng mệt rồi."

"Đúng đấy mẹ, ban nãy là con đề nghị đưa Chi đi ăn, chứ thực ra em ấy muốn về nhà thăm mẹ trước ấy chứ! Nên mẹ cũng đừng trách em nó nữa."

"Đúng rồi, là tôi vô lí, trách cứ lung tung đấy, từ giờ, tôi chả thèm quan tâm đến ai trong cái nhà này cả, chỉ làm hao hơi tổn trí chứ chả có lợi ích gì cả."

Rồi, thế là có người ôm một bụng giận phi thẳng lên phòng, cả ba chỉ biết nhìn nhau.

"Thôi, trời nóng nắng nên bã cáo vậy thôi, con cũng mệt rồi, về phòng nghĩ đi."

"Dạ."

Biết trách ai được chứ, chỉ biết trách cô trước giờ đã quá rõ tính nết của mẹ mà giờ lại làm trái ý bà, bà rất thương Chi, bà muốn khi con gái về nước, người đầu tiên nó gặp là bà, vậy mà nó về mà chẳng thèm nhanh chóng về nhà, còn la cà cùng anh hai nữa chứ. Vụ này chắc chắn cô lại giở trò mè nheo thì mới mong nhận được sự khoan hồng của mẫu hậu, nghĩ vậy Chi thở dài ngao ngán.

Tắm rửa xong Chi xuống nhà dùng cơm cùng gia đình, ngặt nỗi chỉ có mỗi mình cô, Phong, ba và Thảo Ân, thế là mẫu hậu nhà cô ăn giận no luôn rồi. Cô lên kêu nhiều lần mà chẳng nghe câu trả lời gì cả.

"Thôi kệ bả đi con, một hồi đói cũng lếch xuống mà ăn thôi."

"Để tí ăn xong con mang lên cho mẹ."

"Ừ."

"Không ngờ chị ba đi du học về trông xinh ra à nhe."

"Chị biết mà, điều này là hiển nhiên, em không cần phải nói."

"Thôi đi cô nương, nổ vừa vừa thôi, nổ quá chả có thằng nào dám hốt."

Nói xong anh mới cảm thấy nực cười, không ai dám hốt cô thì lại càng tốt, chỉ sợ có kẻ nào để ý, hắn cũng không nguyên vẹn để quay về.

"Anh hai khéo lo, trai mà gặp em thì chỉ biết xếp hàng từ Hà Nội cho đến Sài Gòn ấy chứ!"

Bó tay, cái mồm của Chi mà ai lại đấu lại.

"Đúng đấy, con gái của ba xinh đẹp, nết na thế này thì có ai mà chả để ý, chắc sau này ba phải mệt vì phải tổ chức cuộc thi sàng lọc rễ quá...hey..."

Mọi người đều bật cười trước lời nói đùa của ông Thế Mạnh. Tuy ở công ti ông là một nhà lãnh đạo uy nghiêm, nhưng khi về nhà thì ông luôn là một người chồng mẫu mực, một người cha tuyệt vời trong mắt các con, ông luôn được tất cả mọi người tôn trọng, tin cậy dù là nơi làm việc hay gia đình.

"Chị ba xinh đẹp rồi lại học giỏi thế thì có bạn trai chưa? Chắc có rồi ấy chứ, phải là anh công tử nhà giàu, đẹp trai nào đây."

"Đâu có ai thèm để ý đến chị đâu mà bạn trai với bạn gái."

"Chứ không phải chị khó khăn, kĩ càng quá nên không ai dám động tới."

"Đúng rồi đó con gái, con cũng đã hai mấy rồi, nên tìm cho mình một mảnh chồng để có mà dựa dẫm."

"..híc...không biết đâu, ba không thương con, ba định đá con đi phải không."

"Thôi đi cô, cứ trẻ con mãi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.