Khoảng thời gian mới sang nước ngoài, cuộc sống của Cố Diễm Tinh và mẹ quá vất vả, đây là khoảng thời gian tối tăm nhất mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.
Nhưng lúc tuyệt vọng nhất, cô lại phát hiện bản thân đã mang thai. Cố Diễm Tinh không nhớ được, đã bao nhiêu đêm cô trằn trọc mất ngủ, phân vân có giữ lại cái thai hay không.
Thế rồi tình mẫu tử cũng đã chiến thắng số phận, cố quyết tâm giữ lại đứa con. Mẹ cô thời gian này cũng đã bình tĩnh hơn, chăm sóc cô trong thời gian thai kỳ. Cuộc sống đã vất vả lại càng thêm tuyệt vọng hơn. Hi vọng duy nhất trong khoảng thời gian này chỉ có có đứa bé trong bụng.
Vác bụng bầu ra ngoài làm việc, người ta không muốn nhận cô vào làm, cũng may có vài ngừoi đồng hương tốt bụng, đã cho cô làm việc cùng. Cố Diễm Tinh làm một lúc ba công việc, dù vất vả thế nào cũng cắn răng, không kêu ca nửa câu.
Khi mang thai hơn bảy tháng, cuộc sống cũng đã đi vào quỹ đạo, tình trạng của mẹ cô cũng đã khá hơn. Nhưng không một ai phát hiện ra, Cố Diễm Tinh cũng đã mắc trầm cảm khá nặng.
Cố Diễm Tinh biết lúc này cô không thể gục ngã, ngày vẫn cố gắng chạy từ chỗ làm việc này sang chô làm việc khác, dù không nhuôta nổi vẫn cố ăn đủ bữa. Dù có nghén nặng, nôn xong lại quay lại làm việc như không có chuyện gì.
Cuộc sống đổ hết gánh nặng lên vai một cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi, phải mạnh mẽ thế nào mới có thể trụ được đến giờ này.
Khi Cố Diễm Tinh mang bầu hơn bảy tháng, cô vẫn ra ngoài làm việc như bình thường, cơ thể hôm nay khá mệt, mãi cũng tới lúc tan ca được về nhà.
Nhưng còn chưa tới nơi, mắt cô tối sầm lại, lúc bước lên bậc thang, bước được mấy bậc đã nhũn chân, ngã lăn xuống mấy bậc thang kia.
Khi tới bệnh viện, vì quá đau mà cô bị tỉnh lại, sau đó liền sinh non.
Đứa bé trai sinh ra yếu ớt nhưng lại là động lực duy nhất khiến cô cố gắng tới tận giờ phút này.
''Đừng khóc, vừa sinh con xong khóc không tốt đâu.''
Sinh con trước kế hoạch, vậy nên mọi kế hoạch của Cố Diễm Tinh đều không thực hiện được. Tiền tích cóp không có nhiều, hiện tại lại cần chăm sóc con nên không thể đi làm, cuộc sống lại lần nữa rơi vào bế tắc.
Mẹ Cố giữ tinh thần tỉnh táo, ngày đi kiếm tiền, tối về giúp Cố Diễm Tinh chăm con.
Nhưng rồi áp lực lớn dần, bệnh trầm cảm nặng của mẹ Cố lại tái phát. Sau đó bà lại đi đến quyết định giải thoát cuộc đời, để lại mẹ con Cố Diễm Tinh.
Cố Diễm Tinh sau đó cũng suy sụp một thời gian, không ai muốn thuê một ngừoi mà còn ôm con nhỏ đỏ hỏn đến làm việc cả. Không một ai biết, bệnh trầm cảm từ lúc mang thai của cô, đến giờ này có dấu hiệu mạnh mẽ trở lại. Có lẽ là tình mẫu tử thiêng liêng đã giúp cô giữ lại được chút tỉnh táo cuối cùng.
Cũng may, hàng xóm tốt bụng mỗi nhà giúp cô một ít, có nhà có cửa hàng nhỏ cũng chấp nhận cho cô mang cả con bé đến bán hàng thuê giúp.
Dù có khổ cực đến đâu, Cố Diễm Tinh cũng cố hết sức vì con.
Cuộc đời cũng không chặn đi đường sống cuối cùng của cô. Sau đó cô gặp được Khương Tĩnh, gia đình họ Khương đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cũng chính Khương Tĩnh đã phát hiện ra dấu hiệu bệnh trầm của của cô.
Ba mẹ Khương rất thương hoàn cảnh của cô, đã giúp đỡ mẹ con cô rất nhiều. Cố Diễm Tinh vì vậy mà cũng tìm thấy lối thoát cho sống sót của hai mẹ con.