Phó Ngôn Châu không nhìn thấy ảnh bánh kem Mẫn Đình đăng vào phút cuối cùng của ngày 8 tháng 8, hôm nay anh không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, ép bản thân mình làm việc hai tiếng, tắm xong thì chuẩn bị đi ngủ.
Nghiêm Hạ Vũ nhắn tin riêng cho anh, chụp màn hình vòng bạn bè của Mẫn Đình.
[Đăng riêng cho cậu xem đó, sao không qua cổ vũ bằng một cái like?]
Nghiêm Hạ Vũ còn đặc biệt nhắc nhở: [Mẫn Đình là anh vợ tương lại của cậu, có cho cậu cái gì thì cũng phải nhịn, đưa dao cũng phải nhận. Anh ấy có cho vẫn còn hơn không.]
Phó Ngôn Châu biết gần đây Mẫn Hy đang làm bánh ngọt, lúc anh qua xem cô có gặp cô đi mua nguyên liệu, chỉ là không ngờ là để làm riêng cho Mẫn Đình.
Trước đây tuyệt đối anh sẽ không nhấn like.
Hôm nay biết rõ Mẫn Đình đâm một nhát dao, anh vẫn vào vòng bạn bè nhấn like.
Ném điện thoại sang một bên, anh cởi áo choàng tắm, thay một bộ đồ ra ngoài.
Hôm nay mưa lớn, cùng mẹ ăn cơm xong anh cũng không về nữa, ở lại nhà bố mẹ, vậy nên đi tìm Mẫn Đình cũng rất tiện, đi bộ chưa đến năm phút đã đến rồi.
Ngoài trời gió đã nhẹ hơn rồi, nhưng mưa vẫn chưa tạnh, trong màn đêm nước mưa lênh láng.
Phó Ngôn Châu cầm điện thoại lên, cầm ô ra ngoài. Tối nay Mẫn Đình tung chiêu kia, anh không hiểu rõ rốt cuộc là ý gì, nhưng muốn níu kéo Mẫn Hy, phải qua được cửa của Mẫn Đình trước đã.
Hơn nữa còn không dễ dàng gì.
Vì Mẫn Hy, trước mặt Mẫn Đình anh có thể bỏ mặt mũi xuống, chủ động tìm Mẫn Đình hoà giải.
Thuận theo con đường nhỏ từ nam hướng về phía bắc, trên đường đi qua mấy căn biệt thự đều đã tắt đèn, thỉnh thoảng mới gặp một vài khung cửa sổ còn ánh sáng.
Đến trước nhà Mẫn Hy, Phó Ngôn Châu mở điện thoại ra tìm số của Mẫn Đình, sau khi nhấn gọi thì nhìn về phía cửa sổ, chú ý đến căn phòng bên phải tầng hai vẫn sáng đèn, còn không kịp nghĩ, anh lập tức cúp cuộc gọi vừa được nối máy vài giây.
Bên phải là phòng của Mẫn Hy, nếu cô không ở nhà, phòng sẽ không sáng đèn.
Anh gửi tin nhắn cho Mẫn Hy: [Hy Hy, anh đang ở trước cửa nhà em, em có muốn ra đây không? Anh đến tìm Mẫn Đình.]
Nửa phút trước Mẫn Hy nhìn thấy ảnh anh trai đăng lên vòng bạn bè, cô cạn lời đẩy Mẫn Đình đang ngồi bên cạnh một cái: “Anh thật là quá nhàm chán?”
Mẫn Đình ngồi vắt chéo chân, dựa vào sô pha xử lý email cuối cùng, nói: “Vừa rảnh vừa chán.”
“Em với anh ấy cũng ly hôn rồi, mỗi người một nơi, anh đừng kiếm chuyện với anh ấy nữa.” Mẫn Hy khuyên anh trai: “Cho dù trước kia hai người có mâu thuẫn gì thì cũng bỏ qua cho nhau đi.”
Mẫn Đình không đáp lời.
Mâu thuẫn này không bỏ qua được.
Muốn làm em rể anh, nào có dễ dàng như vậy.
Mẫn Hy dùng khuỷu tay huých anh, bất đắc dĩ nói: “Anh, em đang nói với anh đấy.”
Mẫn Đình không để tâm nói: “Anh tự có tính toán.”
Mẫn Hy thở dài, vừa nhìn đã biết anh không để ý đến lời cô vừa nói, qua quýt đối phó với cô mà thôi. Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Phó Ngôn Châu, Mẫn Hy lập tức nhấn mở, sau đó nhanh chóng trả lời: [Anh đợi một chút, em ra đây.]
Có lẽ anh đến để chất vấn Mẫn Đình.
Không thể để hai người họ gặp mặt được, nửa đêm nửa hôm nhỡ xảy ra tranh chấp cũng khó giải quyết.
“Em ra xe lấy chút đồ đã.” Cô tìm lý do, tiện tay lấy một chiếc ô đi ra ngoài biệt thự.
Mẫn Đình cũng không ngẩng đầu lên, không ngăn cô ra ngoài gặp Phó Ngôn Châu.
Phó Ngôn Châu một tay đút túi quần, kiên nhẫn đợi người trong biệt thự.
Rất nhanh, một bóng hình màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, cô không kịp thay quần áo, mặc đồ ở nhà đi ra, chiếc quần lụa màu trắng dài và chiếc ghi lê trắng.
Nhìn từ phía xa, không rõ cô mặc áo dài tay hay ngắn tay, cánh tay cô rất trắng.
Người ấy nhanh chóng xuất hiện trước mắt, Phó Ngôn Châu thu lại ô.
“Sao anh không mở ô lên? Vẫn đang mưa đấy.” Trong lúc nói ra, Mẫn Hy không chút suy nghĩ, tiến về phía trước một bước lớn, nghiêng một nửa ô qua đầu anh, giúp anh che mưa.
Phó Ngôn Châu giải thích đơn giản lý do tại sao thu ô lại: “Cách xa không nghe rõ nhau nói.” Anh cầm lấy ô của cô.
Dưới tán ô màu đen, hai người cách nhau chỉ khoảng 20cm.
Hương cỏ cùng bùn đất trong không khí hoà vào với hương nước hoa nhàn nhạt trên người cô, ập vào hơi thở của anh.
Mẫn Hy lùi lại nửa bước theo bản năng, kéo xa khoảng cách giữa hai người, Phó Ngôn Châu không động, nhưng chiếc ô trên tay khẽ nghiêng về phía cô.
Tán ô cũng chỉ rộng có ngần ấy, che cho cô thì không thể che cho anh, nước mưa men theo viền tán ô rơi xuống, ướt đẫm áo anh.
Mẫn Hy không làm được chuyện coi như không thấy gì, lại tiến gần thêm về phía anh hơn một chút.
Phó Ngôn Châu cố khắc chế bản thân không ôm cô vào lòng, rũ mắt nhìn cô: “Hơn mười hai giờ rồi sao em còn chưa ngủ?”
“Chuyến bay của mẹ em bị trì hoãn, vừa mới về, còn chưa ăn cơm.” Lý trí Mẫn Hy trở lại, cô đưa tay muốn với lấy chiếc ô trong tay anh, cũng không phải mưa to bão lớn gì, không đến nỗi cách hai chiếc ô không nghe rõ đối phương nói được.
Tay cô còn chưa chạm đến chiếc ô, Phó Ngôn Châu đã thu cánh tay lại về phía sau, cô không với tới được.
Mẫn Hy tử bỏ việc giành ô, chỉ có thể nhanh chóng kết thúc cuộc gặp mặt, cô ngẩng đầu nhìn anh nói: “Lúc Mẫn Đình đăng ảnh cũng không nghĩ nhiều, ngoại trừ sinh nhật của em ra, ngay cả sinh nhật của bản thân anh ấy còn thường xuyên quên mất.”
Ý chính là, anh ấy không có ý nhằm vào anh.
Phó Ngôn Châu: “Quả thực anh ấy không nhớ sinh nhật của anh được, chắc là có cài báo thức.”
Mẫn Hy: “….”
Bọn họ thực sự hiểu đối phương đấy.
“Mẫn Đình có sáu chiếc bánh kem liền.” Phó Ngôn Châu dừng lại nửa giây: “Hy Hy, anh không có lấy một cái nào.”
Mẫn Hy không có lời nào đáp lại, chỉ cần là Mẫn Đình, lý trí của anh sẽ sụp đổ, khi kết hôn đã vậy, sau khi ly hôn cũng vẫn thế.
“Anh ấy là anh trai em.”
“Hồi nhỏ em cũng từng gọi anh là anh trai.”
“…”
Không có chuyện cô sẽ làm bánh cho anh, Phó Ngôn Châu hiểu, cũng không cưỡng cầu.
Vào ngày sinh nhật, nhờ việc chuyến bay của mẹ vợ bị trì hoãn, nhờ công Mẫn Đình đâm chọt ngay lúc bước sang ngày mới, anh mới gặp được cô. Điều tiếc nuối duy nhất đó là, anh không thể đem bánh sinh nhật của anh tới cho cô.
Anh kết thúc cuộc trò chuyện tại thời điểm thích hợp, đưa ô lại cho cô.
Mẫn Hy tự cầm ô, lùi về phía sau vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với anh, “Cho dù thế nào đi chăng nữa, mấy tấm ảnh kia của Mẫn Đình cũng có chút không thích hợp, rất xin lỗi. Sinh nhật vui vẻ.”
“Không cần phải xin lỗi thay anh ấy, cũng không phải là chuyện gì lớn cả.”
Anh liếc thấy gót chân cô đã bị mưa làm ướt, “Em vào nhà đi.”
Ánh mắt tiễn cô bước vào biệt thự rồi đóng cửa, anh mới xoay người rời đi.
Mẫn Hy vào nhà, Mẫn Đình vẫn không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn lên màn hình máy tính, cô liếc nhìn anh trai, chắc là đang đọc email đến nhập tâm, không chú ý đến việc cô ra ngoài làm gì.
Bố mẹ vẫn đang ở trong bếp, cô lên lầu thay một chiếc quần khác.
Hai mươi phút sau, đồ ăn đêm được chuẩn bị xong, Mẫn Cương Nguyên gọi họ qua ăn một chút.
Trước kia ăn cơm cô đều ngồi cạnh Mẫn Đình, bố mẹ ngồi cạnh nhau. Hôm nay mẹ cô bưng bát đến cạnh cô ngồi, Mẫn Đình chỉ đành ngồi xuống cạnh bố,
Bố cô vẫn luôn nhìn mẹ, còn mẹ lại không ngẩng đầu. Mẫn Hy làm dịu đi bầu không khí, gắp thức ăn cho mẹ, “Mẹ, ngày mai mẹ có bận không ạ?”
Giang Nhuế nghiêng đầu, mỉm cười nhìn con gái: “Không bận, lần này mẹ được nghỉ khoảng ba, bốn ngày.” Từ tháng một đến bây giờ bà gần như không nghỉ ngơi, không điều chỉnh lại thì cơ thể không trụ thêm được mất.
Bà nói trước với con gái: “Nhưng tối mai mẹ bận rồi.”
“Có xã giao ạ?”
“Không phải, mẹ cùng một người bạn ra ngoài dùng bữa. Mẹ và cô ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, họ Thiệu, hồi con còn nhỏ có gặp qua cô ấy đấy. Bố cô ấy là đồng nghiệp của ông ngoại con, chồng là người Thượng Hải, sau này cũng làm việc ở Thượng Hải luôn, đã mấy năm bọn mẹ không gặp mặt rồi, tuần này cô ấy về thăm bố mẹ nên hẹn gặp mẹ luôn. Đúng rồi, chồng cô ấy cũng là một trong số những cổ đông của Thịnh Thời. Nhưng mẹ không nhắc đến việc con phụ trách hạng mục của Xe hơi Thịnh Thời.
Cả bữa ăn đêm trôi qua, đều nói về dì Thiệu.
Ăn xong bữa đêm đã gần một giờ, Mẫn Cương Nguyên giục con gái mau đi ngủ, cả ngày mai đều có thời gian nói chuyện.
Thu dọn bếp và phòng ăn xong, Mẫn Cương Nguyên tắt đèn về phòng ngủ, vừa đến cửa phòng, cửa đã được mở rồi, Giang Nhuế ôm gối và đồ ngủ.
Ông ngăn lại, đẩy bà vào phòng, khoá trái cửa lại.
“Anh làm cái gì vậy?”
Gương mặt Giang Nhuế không chút biểu cảm: “Em qua phòng khách ngủ. Các con cũng đã biết chuyện chúng ta không hoà hợp rồi, có ở chung hay không cũng không ảnh hưởng.”
Mẫn Cương Nguyên rút gối từ tay bà ra: “Hai đứa miệng nói dù em có ly hôn hay không cũng đều ủng hộ, nhưng trong lòng vẫn ly vọng chúng ta sống thật tốt.”
Giang Nhuế buồn cười: “Anh nói xem em phải làm sao để sống thật tốt đây? Ba mươi năm sống chung dưới một mái nhà còn không tốt lên được. Anh muốn tự lừa mình dối người thì cũng đừng kéo thêm em!”
Mẫn Cương Nguyên đặt gối của vợ lên giường, đồ ngủ cũng được gập gọn để ở đầu giường.
Yên lặng một hồi, ông thừa nhận: “Anh nói sai rồi. Là anh muốn cùng em sống thật tốt, là anh lấy các con ra làm cái cớ, không muốn sống riêng.”
Mẫn Cương Nguyên thoả hiệp, chủ động tìm một chiếc chăn mỏng đặt lên giường, mỗi người một chiếc, khuyên vợ: “Các con đều ở nhà, đừng ồn ào quá, để hai đứa nghe thấy lại ngủ không ngon.”
Đã là hơn một giờ đêm, Giang Nhuế lo sẽ ảnh hưởng đến Mẫn Đình và Mẫn Hy, bản thân bà cũng mệt rồi, không có sức lực tranh chấp nữa, cầm quần áo đi tắm.
Tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da, trên bàn trang điểm có hai chiếc hộp quà tinh tế đã được mở ra, bên trong có hai chiếc ghim cài áo nhã nhặn.
Bình thường bà không đeo bất kỳ trang sức gì, chỉ cài ghim cài lên áo.
—
Ngày hôm sau Mẫn Hy ngủ đến mười giờ mới dậy, nếu như không phải bố gõ cửa gọi cô dậy, cô có thể ngủ thẳng đến trưa, sau khi ly hôn đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon như vậy.
Đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo ra mở cửa, bố vẫn đang ở cửa phòng cô, lấy cho cô một ly nước ấm.
“Uống chút nước đi, con muốn ăn gì để bố nấu cho.”
Loại đãi ngộ này chỉ khi còn nhỏ mới có, sau khi lớn rồi bố cũng không đưa ly nước ấm đến phòng cô vào mỗi buổi sáng nữa.
Mẫn Hy dựa vào cửa, vừa uống nước vừa đánh giá bố: “Bố, hôm nay bố có chút khác với bình thường đấy.”
Đời này Mẫn Cương Nguyên chưa từng cầu xin ai, khó xử thanh thanh họng: “Con giúp bố với.”
“Giúp gì ạ?” Mẫn Hy có yêu cầu: “Không được khiến mẹ không vui.”
“Sẽ không.”
Mẫn Cương Nguyên kể cho con gái nghe chuyện tối qua tặng ghim cài áo cho vợ nhưng bị bà coi như không nhìn thấy, “Bố tặng quà nhưng mẹ con không nhận, con cho bố vài lời khuyên.”
Mẫn Hy nhấp một ngụm nước, “Lời khuyên là bố đừng làm khó mẹ, bố cứ tặng, mẹ có nhận hay không, khi nào sẽ nhận, thì phải xem tâm trạng của mẹ.”
Mẫn Cương Nguyên thở dài: “Tuần sau bố lại phải đi công tác rồi, sau đó còn có vài cuộc hội nghị nữa, hai người hai nơi. Lần sau gặp được mẹ con cũng không biết là khi nào nữa. Trước kia mỗi lần lễ tết đều giao cho thư kí chuẩn bị quà, chắc là mẹ con đã rất không vui.”
Nhưng còn có cách nào khác đâu.
Đến được địa vị như của ông ngày hôm nay, cả đời này có lẽ không còn cơ hội cùng vợ giống như người bình thường được nữa, có thể tuỳ ý dạo phố, tuỳ ý ăn đồ ăn bên đường.
Mẫn Hy khoác tay bố xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Bố, chỉ cần bố thật lòng mẹ sẽ cảm nhận được thôi.”
Cô chia sẻ lòng mình: “Hồi con và Phó Ngôn Châu vừa mới kết hôn, muốn nhận thêm vài cuộc gọi của anh ấy nên con bảo anh ấy báo cáo công việc. Bố đừng cảm thấy quan tâm bằng miệng không thực tế, cái đó gọi là đưa ra giá trị cảm xúc.”
Ở khúc cua cầu thang, Mẫn Cương Nguyên cầm lấy chiếc cốc trên tay con gái, “Để bố cầm.”
Giang Nhuế sớm đã rời giường, vừa từ bên ngoài về, đi đến tiệm hoa mua cho con gái một bó hoa tươi, sau đó lại đến siêu thị thực phẩm tươi sống mua hải sản con trai thích ăn.
Bà ngâm hoa vào nước, ngẩng đầu nhìn thấy chồng ở cầu thang, ông ấy lên xuống vài lần, cuối cùng cũng gọi được con gái dậy, chắc là hỏi con xem làm sao để tặng được ghim cài áo cho bà.
Mẫn Đình cũng vừa mới dậy, đang ngồi trong phòng ăn ăn sáng.
Mẫn Hy đi qua ngồi, hôm nay đồng hồ si/nh lý của mọi người trong nhà đều loạn mất.
Trên bàn ăn còn có một chiếc bánh kem, còn chưa mở hộp.
Mẫn Hy nhìn chiếc Logo trên bánh, là bánh kem của tiệm bánh cô thích.
Mẫn Đình hỏi: “Em tự biết làm bánh kem rồi, sao còn mua thêm vậy?”
Mẫn Hy cũng không hiểu gì hết: “Em không có mua.”
Cô nhìn mẹ, “Mẹ, không phải mẹ mua sao ạ?”
Giang Nhuế lắc đầu, cắm đóa hoa cuối cùng vào lọ, “Tiệm bánh đưa thẳng tới cửa, nhân viên tự mình đem tới, mẹ và anh con đều tưởng là do con đặt.”
Mẫn Cương Nguyên cũng đi qua, “Bố không có đặt.”
Mẫn Hy kinh ngạc, mở hộp bánh kem ra, nhìn rất quen mắt, bánh kem trang trí đơn giản, màu kem sữa phổ biến, bên trên có một đoá hồng và một đoá cát tường màu trắng.
Vào ngày sinh nhật Phó Ngôn Châu, anh có đặt kiểu bánh này, sinh nhật của anh đều đặt kiểu bánh cô thích, mỗi lần đều để cô ước nguyện.
Giang Nhuế hỏi: “Có thiệp không con?”
“Không ạ.” Mẫn Hy nói: “Con biết là ai tặng rồi.”
“Ai vậy?”
“Phó Ngôn Châu.”
Giang Nhuế hơi khựng lại, ‘Ồ’ một tiếng, không lập tức tiếp lời, bà quan sát biểu cảm của con gái, nhưng không nhìn ra được con vui vẻ hay buồn bã.
“Nếu như con không muốn ăn thì…”
Lời còn chưa nói hết, Mẫn Đình đã chen ngang: “Để lại đi, con ăn.”
Giang Nhuế: “…”
Không dám tin mà nhìn con trai.
Mẫn Hy cũng kinh ngạc, có chút không hiểu anh trai, tối qua còn không chút lưu tình chọc Phó Ngôn Châu, mới qua hơn mười tiếng, anh lại suy nghĩ cho mặt mũi của Phó Ngôn Châu.
Có lẽ tối qua cô bảo anh và Phó Ngôn Châu bỏ qua cho nhau, anh trai nghe lọt tai rồi.
Mẫn Cương Nguyên không lên tiếng, mục đích của Phó Ngôn Châu khi đưa bánh kem đến, ông nhìn thấu được ngay. Phó Ngôn Châu vẫn luôn chậm trễ, không chấm dứt liên kết lợi ích giữa hai nhà, ông tưởng rằng Phó Ngôn Châu cảm thấy có lỗi với con gái, thì ra còn có ý muốn níu kéo phục hôn.
Chuyện con gái yêu thầm Phó Ngôn Châu, Mẫn Đình đã nhắc qua với ông trong điện thoại. Sau này con gái có chọn phục hôn với Phó Ngôn Châu, hay chọn đường ai nấy đi, ông đều sẽ không can thiệp.
Mẫn Đình cầm dao và đĩa ra, bắt đầu chia bánh kem, nói với mẹ: “Hôm nay là sinh nhật Phó Ngôn Châu, cứ coi như góp vui.”
Giang Nhuế nhớ ngày sinh nhật của con rể cũ: “Vậy cho mẹ một miếng, không được lãng phí.”
Mẫn Đình ăn bánh kem, mở điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Châu: [Mùi vị cũng bình thường, sau này bớt tặng mấy kiểu bánh kem này đi.]
Phó Ngôn Châu đang ở tầng hai hút thuốc, đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị trả lại bánh kem, tin nhắn của Mẫn Đình như một liều thuốc an thần cho anh.
Anh trả lời: [Cảm ơn anh.]
Chắc là Mẫn Đình ngăn Mẫn Hy không trả, giữ bánh kem lại.
Mẫn Đình không nhanh không chậm đáp: [Đừng vội cảm ơn, những ngày tháng ngáng chân cậu vẫn còn ở phía sau.]
—
Căn biệt thự chỉ náo nhiệt được vài ngày, sau khi bố mẹ bận rộn công việc, căn nhà lại trở nên tĩnh lặng, bình thường em gái rất ít khi về nhà ở, trong nhà chỉ có mình anh. Mãi đến ngày 21 tháng 10, một ngày trước buổi họp báo ra mắt của Xe hơi Thịnh Thời diễn ra, mẹ đi công tác trở về, nhưng không lấy hành lý xuống xe.
Cùng anh ăn cơm trưa xong, mẹ nói tối nay có hẹn một người bạn.
Mẫn Đình hỏi: “Hẹn dì Thiệu sao ạ?”
“Ừm.” Giang Nhuế bưng đĩa hoa quả tráng miệng cho con trai, ngồi xuống trước bàn ăn. Trong hai tháng nay người bạn kia có hẹn bà ba lần, hôm nay là lần thứ tư.
Tần suất gặp mặt quá cao, bà đoán được bạn có việc cần nhờ mình giúp đỡ, nhưng lại ngại mở miệng, vì vậy bà chủ động hỏi bạn xem có phải có khó khăn gì hay không.
Người bạn lúc này mới nói ra, rằng được người khác nhờ, muốn giới thiệu đối tượng cho Hy Hy.
“Tối nay ăn cơm là muốn giới thiệu đối tượng cho Mẫn Hy.”
Mẫn Đình vừa dùng dĩa xiên hoa quả, tay khựng lại, ngẩng đầu nhìn mẹ: “Giới thiệu đối tượng cho Hy Hy?”
Giang Nhuế: “Con trai độc nhất của ông chủ tập đoàn Thịnh Thời, Thịnh Kiến Tề. Là mẹ của Thịnh Kiến Tề nhờ dì Thiệu của con hẹn mẹ, xem xem có thể gán ghép hai đứa được không, bà ấy nói con trai có tiếp xúc với Mẫn Hy trong công việc, không thể thoát ra được, thích Hy Hy rồi.”
Mẫn Đình: “…”
Anh lơ đễnh, xiên một miếng đào anh không thích ăn nhất bỏ vào miệng, không khỏi nhíu mày.
“Mẹ hỏi ý của Hy Hy chưa ạ?”
“Mẹ chưa, còn chưa nói với con bé, con bé đang bận buổi họp báo.” Giang Nhuế nói: “Ngày mai mẹ qua Thượng Hải, đợi bận xong buổi họp báo mẹ sẽ nói chuyện với em con, nếu con bé đồng ý thì gặp mặt Thịnh Kiến Tề, nếu không thì mẹ sẽ từ chối thay.”
Đã ly hôn năm tháng, không biết con gái điều chỉnh lại ra sao rồi.
Có thể thử tiếp xúc với người thích mình, được đối phương nâng niu trong lòng bàn tay, con gái cảm nhận được một loại tình cảm khác, như vậy sẽ không cố cấp với đoạn tình cảm trong quá khứ nữa.
Đối với việc xem mắt, Mẫn Đình không có bất kì ý kiến gì.
Anh ở Paris vài tháng có từng tiếp xúc với Thịnh Kiến Tề, không phải là Thịnh Kiến Tề không tốt, mà là không hợp với em gái.
Hai ngày trước chơi bài ở hội sở, anh nghe Nghiêm Hạ Vũ nói, Phó Ngôn Châu qua Anh Quốc bàn chuyện hợp tác, còn về nội dung hợp tác thì không rõ, nhưng phải ở bên đó hai tuần.
Xử lí việc lặt vặt, ăn vài miếng hoa quả, anh về lại thư phòng trên lầu, mở điện thoại ra phân phó thư ký: “Cô liên lạc với Bạch San, nói với cô ấy hai câu, rằng Thịnh Kiến Tề thích Mẫn Hy, Mẫn Hy gần đây bận xem mắt. Những thứ khác không cần phải nói nhiều, Phó Ngôn Châu tự khắc rõ.”