Phó Ngôn Châu đang nghe phó tổng giám đốc báo cáo công việc, chờ đối phương nói xong anh mới xem điện thoại di động, năm phút đã trôi qua.
Cô muốn cùng anh chọn nhẫn, anh trả lời: [Mắt thẩm mĩ của anh rất bình thường.]
Mẫn Hy đã tắt máy.
Phó Ngôn Châu đợi hai phút, Mẫn Hy không trả lời anh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Mẫn Hy bày ra chút tính xấu, ôm giận một mình không để ý anh, anh sẽ tự giác kiểm điểm lại chính mình xem có chỗ nào chọc cô mất hứng hay không.
Anh nói mắt thẩm mĩ của anh rất bình thường, có lẽ cô lòng dạ hẹp hòi lại lý giải thành anh không muốn đi chọn nhẫn cùng cô.
Phó Ngôn Châu thu hồi tin tức trước đó, chỉnh sửa lại: [Vậy đợi em công tác về chúng ta cùng đi chọn.]
Đợi vài phút, Mẫn Hy vẫn không trả lời anh.
Phó Ngôn Châu đột nhiên nhận ra có thể máy bay đã cất cánh, cô không đọc được tin nhắn.
Đặt điện thoại xuống, anh dặn dò phó giám đốc: “Phía bên Giang Thành không cần vội, cứ chờ thêm, đợi cuộc đàm phán lần tới chúng ta hẵng quyết định.”
Hác Bội gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Chính sách ưu đãi thuế còn rất nhiều điểm cần đàm phán, tôi chờ phía công viên Giang Thành chủ động liên hệ tới.”
Anh ta đóng văn kiện lại, xin chỉ thị: “Phó tổng, bữa tiệc tối nay anh đi qua hay là?”
“Anh cứ đi đi.” Phó Ngôn Châu sờ qua hộp thuốc lá trên bàn, đưa một điếu cho Hác Bội.
Hác Bội không tiếp: “Cảm ơn Phó tổng, nhưng tôi không hút.”
Phó Ngôn Châu cười cười: “Không cần khách khí với tôi.”
“Không khách khí.” Hác Bội đành phải giải thích thật: “Năm sau tôi dự định có con, tháng trước đã bắt đầu bỏ thuốc.”
Phó Ngôn Châu thu hồi lại điếu thuốc, để trong miệng mình, “Vậy phải cai rồi.”
Sau khi báo cáo công việc xong, Hác Bội rời đi.
Phó Ngôn Châu kéo gạt tàn sạch sẽ bên cạnh máy tính đến trước mặt, gạt tàn thuốc.
Sau khi anh và Mẫn Hy lĩnh chứng, phụ huynh hai nhà không ai thúc giục họ tổ chức hôn lễ, càng không có người giục chuyện có con, để bọn họ hoàn toàn tự do, nên tới bây giờ anh và Mẫn Hy vẫn chưa từng nói qua vấn đề có em bé.
Trong thời gian trước mắt cô sẽ chưa định có con, nếu muốn mang thai thì lúc ở Giang Thành khi mua gạt tàn cho Mẫn Đình cô hẳn sẽ mua thêm một cái cho anh, thuận tiện bảo anh bỏ thuốc.
Hút xong, anh thông báo cho thư ký Bạch, tối nay không có xã giao, mọi người trong văn phòng giám đốc xong việc có thể tan tầm sớm.
Còn chưa tới bốn giờ, Phó Ngôn Châu đã từ công ty đi ra, thông báo địa chỉ của mấy cửa hàng thủ công cho tài xế biết, nhân dịp hôm nay rảnh rỗi, anh muốn đi qua xem có đồ gì thích hợp làm quà thủ công cho Mẫn Hy hay không.
Đi qua một vài cửa hàng thủ công, không có đồ nào vừa ý.
Phó Ngôn Châu đang cân nhắc thêm chi tiết hoa hồng trắng và cát tường mà Mẫn Hy thích vào đồ thủ công, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra món đồ nào thích hợp để phối cùng hai loại hoa đó.
Lúc từ tiệm thủ công cuối cùng đi ra, Chử Dật lại gọi điện thoại cho anh.
Gần đây Chử Dật liên lạc với anh không có lần nào liên quan đến chuyện hợp tác, đều là về Chúc Du Nhiên.
“Có bận không?”
Phó Ngôn Châu ngồi trên xe, nói: “Không rảnh.”
Chử Dật cười: “Tôi tự biết, sẽ cố gắng nói ngắn gọn.”
Quà cưới ban đầu tặng chúc Du Nhiên đã chuẩn bị xong, những món quà khác có thể dùng tiền mua được lại không tiện để tặng, dù có tặng thì chưa chắc Chúc Du Nhiên đã nhận, còn có thể gây thêm phiền phức cho người ta.
“Cô ấy sẽ kết hôn vào thứ bảy tuần tới, cậu còn chưa nhận được thiệp mời sao?”
“Nhận rồi.”
“Vậy giúp tôi mang theo một câu chúc phúc đi.”
“Có thể.” Phó Ngôn Châu đưa ra điều kiện: “Không quá bốn chữ.”
“…Lời chúc bốn chữ? Tân hôn vui vẻ? Trăm năm hoà hợp?”
“Trăm năm hoà hợp cũng không phải không được, chỉ cần cậu không cảm thấy lời chúc phúc này là giả dối, tôi sẽ giúp cậu mang đến đó.”
Chử Dật chua xót bật cười: “Đừng chế nhạo tôi.”
Giọng Phó Ngôn Châu thanh lạnh trầm thấp: “Không hề chế nhạo, tôi nói thật.”
“Đúng rồi, ngoại trừ tiền mừng, cậu có định chuẩn bị quà gì không?” Chử Dật nghĩ, nếu như Phó Ngôn Châu chuẩn bị quà, vậy có thể giúp anh ta mang thêm một phần.
Đây là lần cuối cùng anh vượt giới hạn, viết nốt một dấu chấm hết cho mười hai năm yêu thầm.
Phó Ngôn Châu chống cằm, không hề hứng thú nhìn ra ngoài xe, vừa vặn đi qua một trường trung học ở gần đó, lại gặp đúng giờ tan tầm cao điểm, trong biển người nhộn nhịp có không ít học sinh mặc đồng phục, những thiếu niên đầy vẻ tùy ý, hào hoa phong nhã.
Xe rẽ vào một con đường phố náo nhiệt khác.
Anh trả lời Chử Dật: “Tôi đã kết hôn, chỉ tặng quà cho Mẫn Hy.”
Chử Dật không hiểu logic này cho lắm.
Phó Ngôn Châu thúc giục hỏi: “Có gửi lời chúc phúc nữa hay không?”
“Gửi chứ.” Chử Dật trước khi gọi điện thoại đã nghĩ kỹ câu chúc phúc muốn nhờ anh mang tới là gì, “Phải phiền cậu giúp tôi nói thêm một câu, chúc cô ấy hạnh phúc viên mãn, mọi chuyện đều thuận lợi.”
Phó Ngôn Châu không cần suy nghĩ: “Đổi cái khác.”
Anh nhắc lại: “Tôi nói rồi, không vượt quá bốn chữ. Mấy lời chúc phúc mặn nồng cậu muốn thì tự qua mà nói, để tôi chúc thay cậu thì chỉ được một câu chúc phúc tân hôn đơn giản thôi.”
Giọng điệu của anh bày tỏ ý không thể phản bác, Chử Dật ở trước mặt Phó Ngôn Châu cũng không dám quá lỗ mãng.
Rất nhiều trường hợp xã giao Phó Ngôn Châu đều rất kiệm lời, muốn anh mang theo một lời chúc phúc dài quả thực không thực tế.
Huống hồ câu chúc phúc này còn được nói ra dưới danh nghĩa Phó Ngôn Châu, dài dòng sẽ không thích hợp.
Chử Dật cuối cùng quyết định: “Vậy thì tân hôn vui vẻ đi.”
Phó Ngôn Châu đồng ý.
Chử Dật tự giễu: “Tôi lại tự mình đa tình, quả thật có câu chúc phúc này của tôi hay không thì Chúc Du Nhiên vẫn sẽ hạnh phúc.”
Về chuyện tình cảm này, Phó Ngôn Châu sẽ không bình luận thêm.
Trước kia anh tham gia hôn lễ của bạn bè và bạn học, lần nào cũng nói một câu ‘Chúc mừng’, lần này bốn chữ tân hôn vui vẻ cũng coi như ngoại lệ.
—
Lần này Mẫn Hy đi công tác vẫn ở chung cư bên bờ sông, quản lý gọi điện thoại nói cho cô biết, căn hộ vừa mới được quét dọn vệ sinh, là hai tiếng đồng hồ trước Phó tổng đã phân phó.
Thời điểm đó cô vẫn còn ở trên máy bay.
Về đến nhà, Mẫn Hy đặt laptop vào thư phòng, lấy ra gói thuốc lá trong túi máy tính đặt trên bàn, là loại thuốc phó Ngôn Châu thường hút. Lần trước anh tới thăm cô muốn hút thuốc trong nhà lại không thấy có, lần này cô cố ý mua hai bao dự phòng để ở thư phòng.
Trên bàn làm việc có mấy quyển sách, tấm ảnh cưới kia đặt ngay bên cạnh chồng sách ấy, gió lớn đến đâu cũng không thổi đổ được.
Mẫn Hy dựa vào bên cạnh bàn, cầm lấy tấm ảnh xem.
Đã không dưới một lần cô nghĩ đến việc chụp lại ảnh cưới, nhưng ý tưởng này luôn bị chính bản thân bác bỏ.
Không ai có thể cam đoan được rằng lúc chụp lại trên mặt Phó Ngôn Châu liệu có ý cười hay không.
Điện thoại di động đổ chuông, là lời mời gọi video của anh trai cô.
Mẫn Hy đặt khung ảnh xuống, cầm lấy điện thoại di động, nhấn nghe.
Mẫn Đình lúc này vừa bận việc xong, cửa hàng flagship đưa tới cho anh mấy chiếc túi, mấy ngày trước em gái tặng anh một cái gạt tàn, không để em gái chịu thiệt, anh mua túi cho cô.
Anh hướng ống kính vào mấy chiếc túi mới và hỏi em gái: “Mấy cái này thế nào?”
Đều là màu sắc và kích cỡ Mẫn Hy yêu thích, cô không dám gật đầu, lấy tay giữ cổ, “Đều không tồi. Tuần trước không có hàng, sao bây giờ đã có rồi sao?”
Mẫn Đình: “Chỉ cần anh muốn là có.”
Các nhãn hiệu lớn bao gồm một số cửa hàng sản xuất riêng theo yêu cầu, tài sản hàng năm của anh cao hơn em gái hàng chục lần, đa phần anh mua cho em gái, phần còn lại gửi cho mẹ.
Mẫn Hy nói đều không tệ, Mẫn Đình bèn giữ lại toàn bộ.
“Ngày mai cho người mang đến biệt thự cho em.”
“Em không có ở nhà.” Mẫn Hy nói mình đang ở Thượng Hải, phải đợi đến cuối tháng, “Phó Ngôn Châu ở nhà, anh đưa cho anh ấy cũng được.”
Mẫn Đình không nói tiếp, nhìn chằm chằm vào video, không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Mẫn Hy tỏ vẻ không sao: “Không sao cả, em ngủ bị sái cổ.”
Cô cảm thấy không có gì đáng ngại, cùng lắm là đau hai ngày là ổn, có ai mà chưa từng bị sái cổ chứ, không cần phải làm ầm làm ĩ lên.
Vẻ mặt Mẫn Đình rất nghiêm túc, nhưng cũng không nói nhiều.
Bây giờ anh cũng ở Thượng Hải, đến đây ký hợp đồng, kế hoạch ban đầu là bay chuyến buổi tối về Bắc Kinh, anh tạm thời đổi sang ngày mai trở về.
Chín rưỡi tối chuông cửa reo lên, Mẫn Hy lại nhận được điện thoại của anh trai, bảo cô mở cửa.
“Sao anh lại ở đây?” Mẫn Hy ngạc nhiên.
Mẫn Đình đứng ngoài cửa: “Em có thể mở cửa trước được không?”
Mẫn Hy cúp điện thoại, thay quần áo, bước chân đến cửa.
Cửa mở ra, bên cạnh anh trai cô còn có một người trẻ tuổi, khuôn mặt xa lạ, không phải trợ lý của anh, cũng không phải vệ sĩ, có lẽ gần đây anh trai đã đổi vệ sĩ nhưng quên nói cho cô biết.
Mẫn Đình giới thiệu người thanh niên kia là cố vấn sức khỏe cá nhân của một người bạn ở Thượng Hải, đến đây xem tình hình bị sái cổ của cô.
Mẫn Hy: “…Anh, anh đừng có chuyện bé xé ra to.”
“Không phải chuyện bé xé ra to, là anh rảnh rỗi sinh nông nổi.” Mẫn Đình vắt âu phục trong tay lên lưng sô pha, chỉ chỉ vào sô pha, “Ngồi xuống đây, để bác sĩ xem qua cho em.”
Mẫn Hy đành phải làm theo, bác sĩ kiểm tra qua, nói hơi nghiêm trọng một chút, trước tiên cho cô chườm nóng cái đã.
Mẫn Đình lần đầu tiên tới nơi này, cũng không ngồi xuống, hai tay anh đút túi, nhìn quanh nhà ăn một lượt, tầm mắt chợt dừng trên hàng tủ rượu hoành tráng kia.
Mẫn Hy theo tầm mắt anh trai mà nhìn qua, “Tất cả rượu trong tủ rượu đều là quà cưới Phó Ngôn Châu tặng cho em.” Không phải là giọng điệu khoe khoang, nhưng ý có vẻ là muốn khoe ra.
Mẫn Đình cười ngắn, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Bây giờ Mẫn Hy đã quen với thái độ của hai người bọn họ đối với nhau.
Điện thoại di động Mẫn Hy đặt trên bàn trà vang lên, bác sĩ đang chườm nóng cho cô, kèm theo xoa bóp, cô không thể nhúc nhích, bảo Mẫn Đình lấy hộ: “Anh, xem giúp em là ai gọi tới.”
Mẫn Đình đi qua, khom lưng cầm điện thoại lên.
“Phó Ngôn Châu.” Anh ngước mắt nhìn em gái: “Có nghe hay không?”
Mẫn Hy: “Trước tiên đừng trả lời.”
Có một số lời không thích hợp để nói với Phó Ngôn Châu trước mặt bác sĩ và anh trai.
Mẫn Đình đặt điện thoại xuống.
Không quá mười phút sau, Phó Ngôn Châu lại gọi tới.
Mẫn Đình nghe máy, không đợi đối phương lên tiếng: “Bác sĩ đang điều trị cho con bé, một giờ sau cậu hẵng gọi lại.”
“Đợi đã.” Phó Ngôn Châu lo lắng nói: “Hy Hy làm sao vậy?”
“Lúc tôi đem em gái giao cho cậu thì vẫn còn nguyên vẹn, vậy mà bây giờ lại bị sái cổ nghiêm trọng, đã một ngày trôi qua rồi mà vẫn không dám xoay cổ, có phải cậu nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng hay không?”
Mẫn Hy không nghe được đầu dây bên kia Phó Ngôn Châu nói cái gì, muốn ngăn cản bọn họ tranh chấp cũng vô dụng: “Anh.”
Cô ra hiệu: “Đưa điện thoại cho em.”
“Em phối hợp với bác sĩ cho tốt đi.” Mẫn Đình bấm nút kết thúc cuộc gọi, để điện thoại xuống bàn trà.
Mẫn Hy khuyên: “Anh, sau này chúng ta có thể đừng làm quá mọi chuyện lên, mượn chuyện này nói về việc khác nữa được không. ”
Mẫn Đình rót một ly nước ấm đưa cho em gái, “Nếu như em không cho anh ‘chuyện’, anh muốn mượn cũng không mượn được.”
Mẫn Hy không thể nói lại được anh trai, bất lực: “Anh có lý.”
Chườm nóng rồi lại kết hợp mát xa cho cô xong, Mẫn Đình dẫn theo bác sĩ rời đi, trước khi đi còn dặn dò cô không nên tăng ca, nghỉ ngơi sớm một chút.
Tiễn anh trai về rồi Mẫn Hy gọi điện thoại lại cho Phó Ngôn Châu, hỏi anh có chuyện gì.
Phó Ngôn Châu quan tâm trước: “Cổ em bây giờ còn đau không?”
“Bác sĩ đã chườm nóng, tốt hơn không ít.”
“Có chuyện thà tìm anh trai em, cũng không chịu tìm anh sao?”
Mẫn Hy không vui: “Anh biết nói chuyện thật đấy. Em không có tìm anh trai, là anh trai em tinh tế, gọi video với em lập tức phát hiện được tình trạng của em không đúng lắm nên dẫn bác sĩ tới. Không phải anh đã sớm biết em bị sái cổ sao? Sao không thấy anh quan tâm em nhiều hơn một câu.”
Phó Ngôn Châu lạnh lùng nói: “Sao em biết vừa rồi anh gọi tới không phải là để nói cho em biết làm thế nào để giảm bớt tình trạng sái cổ?”
Mẫn Hy: “Phải không? Anh tốt vậy sao?”
“Em bớt tính khí ương bướng lại. Người như em là điển hình cho việc chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ.”
Mẫn Hy không thừa nhận.
“Em nhớ ngủ sớm một chút.” Phó Ngôn Châu cúp điện thoại.
Hôm nay Mẫn Hy đặc biệt chú ý tư thế ngủ, khi xoay người cũng cẩn thận từng li từng tí.
Ngày hôm sau bác sĩ lại cho cô chườm nóng và mát xa, hai lần mát xa trôi qua, cơn đau cũng giảm bớt rõ rệt, cô đã có thể quay đầu, chỉ là không dám quay đầu quá nhanh.
Vì lý do công việc, phải ngồi lâu trước màn hình máy tính ít vận động, bác sĩ đã lên cho cô một kế hoạch vật lý trị liệu đốt sống cổ.
Làm vật lý trị liệu mỗi tối, cả người cũng được thư giãn.
Quá trình vật lý trị liệu liên tục cho đến ngày 27, trùng với thứ sáu.
Tận dụng thời gian nghỉ trưa làm xong buổi vật lý trị liệu cuối cùng, Mẫn Hy lái xe trở về tòa cao ốc của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, Thịnh Thời đặc biệt sắp xếp một phòng họp cho cô và đoàn đội để làm việc tạm thời.
Mấy đồng nghiệp bình thường đều dựa vào sofa ngủ nửa tiếng, đi vào sợ đánh thức bọn họ, Mẫn Hy bèn ở bên ngoài khu nghỉ ngơi xemdi động.
[Tuần này anh có nghỉ ngơi không?]
Cô nhắn tin hỏi Phó Ngôn Châu.
Họ đã không gặp nhau bảy, tám ngày rồi.
Phó Ngôn Châu vừa ngủ trưa dậy, trả lời cô: [Ừm, ngày mai anh không tới công ty.]
Ngày mai là ngày 28, anh tới dự đám cưới của Chúc Du Nhiên.
Đám cưới diễn ra vào buổi trưa, sau khi kết thúc, lớp trung học cũ của bọn họ sẽ tụ họp.
Mẫn Hy: [Ngày mai em cũng được nghỉ. Đúng rồi, cổ em không còn đau nữa, có thể gối lên cánh tay ngủ tiếp rồi, đêm nay gối ngủ cũng không thành vấn đề.]
Phó Ngôn Châu: “…”
Là đang nhắc khéo anh, hôm nay là thứ sáu, muốn tối nay anh bay qua làm gối cho cô ngủ một đêm.