Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Chương 4




Lưu ý chương này sẽ có vài câu nói tục, cân nhắc trước khi đọc. Xin cảm ơn!

***

Tân Nguyệt nói quả không sai.

Thời điểm những người đó đến nhà, vừa lúc Dịch Tuyên trốn học về.

Cậu ở ngoài cửa đã nghe thấy giọng nói giận dữ của cô.

Trong ấn tượng của cậu, cô chưa từng tức giận quá mức như vậy, hắn không khỏi dừng lại bước chân.

Tân Nguyệt nói: "Mấy người không thể yêu cầu em ấy đi gánh vác những việc đó như một con rối được, các người có thấy công bằng với em ấy không."

Khi giọng cô vừa dứt, trong phòng truyền đến âm thanh của đồ vật ngã xuống, một giọng nam thô trầm đang nói gì đó, Dịch Tuyên không muốn nghe, cậu khẩn trương muốn tiếp tục nghe Tân Nguyệt nói chuyện.

Chẳng bao lâu, cô nói tiếp: "Đó chuyện của mấy người, tôi và Dịch Tuyên đều không liên quan đến mấy chuyện này."

Nghe thấy câu này, khóe miệng Dịch Tuyên bỗng nâng lên một nụ cười.

Tôi và Dịch Tuyên, bốn chữ này có biết bao nhiêu tuyệt vời.

Cậu và Tân Nguyệt, thật là một hình ảnh làm người ta hạnh phúc cỡ nào.

Dịch Tuyên đắm chìm trong những cảm xúc kỳ lạ từ tận đáy lòng mình, cậu hoảng hốt nghe thấy một trận tiếng vang hỗn loạn phát ra từ bên trong, giằng co một thời gian rất dài.

Vừa rồi người đàn ông kia lại đang nói chuyện, gã ta nói cái gì? Gã ta muốn giết chết Tân Nguyệt.

Haha.

Máu trong cơ thể Dịch Tuyên bắt đầu sôi sục, hai tròng mắt trầm xuống như một hang động không thấy lối ra, cảm giác hít thở không thông này thật làm cậu ta muốn gào thét, muốn đem hết thảy tất cả chiếm đoạt không còn gì.

Cậu chờ dưới lầu.

Không bao lâu, những kẻ đó hùng hùng hổ hổ từ trong hành lang đi ra.

"Đjt mẹ, đúng là không biết xấu hổ! Nếu không phải muốn giữ mặt mũi cho anh Tân Ca, nói không chừng lão tử đã đem mặt cô ta đánh cho nở hoa rồi! Mẹ nó chứ!"

Chính là giọng nói này.

Dịch Tuyên hạ bả vai xuống, nhắm ngay cái người vạm vỡ đang nói chuyện kia.

Không một ai thấy rõ cậu xông lên như thế nào, chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Dịch Tuyên đã đem gã ta ấn xuống mặt đất, hung hăng nện xuống một quyền, máu mũi văng tứ tung.

Lúc đó dáng người Dịch Tuyên còn chưa cao lớn như bây giờ, nhưng so với trước kia, cũng đã rắn chắc hơn nhiều. Cứ nghĩ đến người đàn ông trưởng thành cao lớn vạm vỡ, so với cánh tay Dịch Tuyên thì của gã ta to hơn hai vòng, nhưng đối mặt Dịch Tuyên đang phát điên, gã ngay cả sức lực đánh trả cũng không có.

Dịch Tuyên giống như một con dã thú mất kiểm soát cưỡi trên người so với mình còn to lớn hơn, lấy khí thế áp bức nghiền nát đối phương, khiến gã ta ngay cả một câu cũng không nói được.

"Mày muốn làm gì? Muốn đánh vào mặt ai hả? Nói đi!"

Cú đấm mạnh mẽ của Dịch Tuyên rơi thẳng xuống mặt hắn ta, trong mắt tràn ngập sát khí giết người, làm cho mấy tên xung quanh nhất thời quên luôn việc phải kéo cậu ra.

"Tao nói cho mày biết, mày có thể khi dễ tao. Có chuyện gì thì hướng tới tao này. Mày mà còn dám bén mảng đến đây, tao liền giết chết mày, đồ chó!"

Thời điểm Dịch Tuyên dừng tay, người nọ đã run rẩy như sắp chết miệng còn sùi bọt mép.

Mặt cậu không biểu tình nhìn lướt qua mấy tên phế vật bên cạnh, quanh thân tản ra luồng hơi thở chết chóc giống như ác ma tới từ địa ngục, "Cút!"

Dịch Tuyên trở lại bên ngoài phòng Tân Nguyệt, nghe thấy âm thanh quét dọn của cô, biểu tình căng chặt dần dần thả lỏng, máu đang sôi sục cũng chậm rãi nguội xuống.

Không bao lâu sau, di động cậu vang lên, âm thanh trong phòng cũng ngừng lại.

Cậu tiếp cuộc gọi, giọng nói Tân Nguyệt vẫn như thường lệ, không chút gợn sóng sợ hãi.

"Alo? Dịch Tuyên?"

"Ừ."

Đầu dây bên kia tạm dừng một chút, giọng Tân Nguyệt đè thấp một chút: "Em vẫn còn trong tiết học đúng không? Ngại quá, chị quên mất thời gian, em đợi chị một chút nha! Chị tới đón em ngay."

"Đã tan học."

"Thật không?"

"Ừ."

"... Vậy được rồi.Chuyện là cuối tuần chị phải ra ngoài tập vẽ phong cảnh, tuần này em có thể tá túc ở ký túc xá được không vậy?"

Dịch Tuyên trầm mặc một chút, cậu nghiêng người đỡ khung cửa, tưởng tượng bộ dạng Tân Nguyệt lúc gọi cho cậu, sẽ là nét mặt gì đây. Nháy mắt tiếp theo, năm ngón tay Dịch Tuyên bỗng nhiên cuộn chặt lại, các đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

"Có thể."

"Ừ. Vậy em ở trường học nhớ ngoan ngoãn một chút nha, chờ chị trở về sẽ đi đón em."

"Được."

Dịch Tuyên ngoan ngoãn đáp ứng.

Cậu không có vào cửa, cũng không trở về trường học.

Chạng vạng tối, Tân Nguyệt xuống lầu ném rác đi, Dịch Tuyên nhìn thấy một đống rác toàn mảnh sứ vỡ.

Trong bóng đêm, đôi mắt cậu trở nên âm trầm.

Ngày hôm sau, hắn đem về một bàn trà nhỏ y chang cái cũ kia.

Lúc Tân Nguyệt nói sẽ đi vẽ phong cảnh một thời gian, cậu thừa cơ lấy thân phận là con trai duy nhất của tập đoàn ngồi vào vị trí đấy.

Không có người lại đi quấy rầy Tân Nguyệt, cô thoải mái, cậu liền vui vẻ.

Hắn biết Tân Nguyệt sẽ lo lắng, cho nên cậu căn bản không tính nói chuyện này cho cô biết, nhưng cô quá thông minh.

Dịch Tuyên nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không làm chị lo lắng."

"Sẽ không?" Tân Nguyệt nhìn bộ dạng thờ ơ của Dịch Tuyên, đầu lại dần dần ẩn ẩn cơn đau, cô hít sâu một hơi, nắm chặt tay nói: "Hiện tại em đang làm chị rất lo lắng!"

Dịch Tuyên không muốn cùng cô tranh chấp, chỉ nói: "Tôi sẽ như mong muốn của chị mà cố gắng tốt nghiệp, cho nên những chuyện khác sự, chị không cần phải xen vào."

Trong mắt Tân Nguyệt lóe lên một tia không dám tin tưởng rất nhanh rồi biến mất, cô nhìn Dịch Tuyên, trầm mặc thật lâu.

Sau một lúc lâu, cô chậm rãi khôi phục lại nét mặt bình tĩnh, "Được, chị mặc kệ."

Cậu thích nhất là những lúc cô ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Ánh mắt Dịch Tuyên có chút buông lỏng, một tia ôn nhu treo lên mi mắt cậu, "Chị muốn ăn cái gì......"

"Em đã thành niên, nên làm cái gì và không nên làm cái gì, chị tin tưởng bản thân em hiểu rõ nhất." Tân Nguyệt hờ hững mà rũ mắt xuống, "Chị cho em một tháng để tìm phòng trọ."

Vẻ ôn nhu chỉ một thoáng liền biến mất không thấy tăm hơi đâu, Dịch Tuyên hạ mắt, "Có ý gì?"

"Như lời em nói, chị quản không được em, đã đến lúc em cần ra ngoài sống độc lập rồi. Em dọn ra ngoài, đối với em và chị đều tốt hơn." Tân Nguyệt nói.

Ba năm qua, Tân Nguyệt đã nghĩ đến chuyện để Dịch Tuyên dọn ra ngoài, nhưng cô chưa một lần chân chính nói ra.

Dịch Tuyên biết cô không đành lòng, cũng không bỏ được.

Nhưng lần này rốt cuộc là tại sao?

Cậu bỗng nhiên tiến lên, không màng đến xung quanh, liền ngồi xổm xuống bên chân Tân Nguyệt, biểu tình vô tội, giọng nói ép xuống rất thấp: "Chị không cần em sao?"

Đây là tuyệt chiêu cậu giỏi nhất. Mỗi khi cậu hạ thấp dáng người xuống, Tân Nguyệt rất dễ dàng giơ cờ trắng đầu hàng.

Cậu chờ Tân Nguyệt đầu hàng.

Nhưng lần này Tân Nguyệt lại nhàn nhạt quay mặt đi, tránh khỏi đôi mắt cậu.

Cô hướng về phía bên cạnh rót cho mình một ly trà, giọng nói bình đạm: "Em đã trưởng thành rồi, cần có không gian riêng."

"Tân Nguyệt." Tân Nguyệt cố tình làm như vậy để tránh né cậu, động tác càng nhanh thể hiện tính nhẫn nại sắp cạn rồi, Dịch Tuyên bắt lấy tay cô, con ngươi bắt đầu nổi lên những cơn sóng gió, "Cái này không phải lý do."

Tân Nguyệt quay đầu lại muốn rút tay về, nhưng hắn không bỏ. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, sử dụng hết khả năng để làm bản thân duy trì được bình tĩnh, "Em buông chị ra trước đi."

"Không buông."

Dịch Tuyên thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt Tân Nguyệt, bọn họ an tĩnh giằng co.

Một lúc lâu sau, Tân Nguyệt từ bỏ.

Cô dời đi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Em đã thành niên, chúng ta cũng không phải chị em ruột. Ở cùng một chỗ, không tiện lắm."

Tuy rằng cậu có đăng ký ở túc xá ở trường học, nhưng nội quy trường học trong mắt hắn không chẳng phải thứ đáng để nhắc tới, cho nên mỗi tuần những ngày cậu thực sự ở lại trường cộng lại bất quá chỉ có hai ba bữa. Tân Nguyệt cũng không nói được, hai người cứ thế sống chung với nhau rất lâu. Lúc trước Tân Nguyệt còn có thể nói với bản thân rằng, cậu còn nhỏ, nhưng hiện tại cô đã dần dần không thể thuyết phục bản thân được nữa.

Nghe vậy, khuôn mặt Dịch Tuyên có chút đình trệ, ngay sau đó lại tăng thêm sức lực ở tay.  Giam cầm Tân Nguyệt trong vòng tay, tròng mắt đen như bão táp đánh tới nơi vậy, "Ai không tiện? Chị hay tôi? Hay là, những người khác? Tân Nguyệt, chị tốt nhất đừng nói với tôi, chị có người đàn ông khác."

"Em đang nói cái gì!" Tân Nguyệt bị dáng vẻ này của cậu thì bị dọa sợ, cô muốn lùi về phía sau, Dịch Tuyên lại bóp chặt eo cô, đem cả người kéo về phía cậu

"Ai cùng chị là chị em chứ? Tôi sao?" Dịch Tuyên đứng dậy, khom lưng đem Tân Nguyệt áp đảo trên sô pha, đèn treo phía trên có chút chói mắt khiến mắt Tân Nguyệt mở không được, "Lần trước tôi bày tỏ còn chưa đủ sao? Tân Nguyệt, tôi không tin chị không biết tâm tình của tôi."

Lần trước.

Ở buổi tiệc trưởng thành, cậu mượn cơn say lấy đi nụ hôn đầu tiên của cô.

Tân Nguyệt không thể tưởng tượng được nhìn Dịch Tuyên, "Em điên rồi?! Lần đó chỉ là ngoài ý muốn! Ah!"

Cánh môi cô mềm mại, nhưng Dịch Tuyên lúc này đây lại không có suy nghĩ thưởng thức, cậu thô bạo mà gặm cắn môi cô, cưỡng ép cô ngửa đầu đón nhận những đợt tiến công của cậu, cô mềm mại giãy giụa càng làm hắn thấy thêm nhiệt huyết sôi trào.

Dịch Tuyên bóp chặt cằm Tân Nguyệt, chỉ dùng có chút sức thôi cũng khiến cô nhịn không được mà hô đau, cuối cùng cơ hội đã đến, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng thăm dò khoang miệng cô, bá đạo cướp đi hô hấp của cô.

Hai người môi răng dây dưa, khiến không gian phát ra tiếng động, Tân Nguyệt xấu hổ và giận dữ tới cực điểm.

Cô hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể, trong đầu chỉ toàn một mảng hỗn độn, hồi xưa cô cùng Dịch Kỳ từng bất ngờ xảy ra một màn như thế này khi sống chung.

" Sau này em và Dịch Kỳ sẽ giống như chị em vậy. "

" Nguyệt. "

" Phải kêu là chị Nguyệt. "

" Nguyệt. "

"......"

" Nguyệt. "

"...... Thôi được rồi, mau tới đây thử quần áo này xem, mấy đồ trước kia cũ hết rồi. "

" Nguyệt. "

"...... Được rồi, chị biết rồi. Em thích gọi như thế nào thì cứ gọi đi, mau lại đây thử quần áo này. "

Tân Nguyệt không ngại khi cậu ta kêu tên mình, đối với cô Dịch Tuyên giống như Dịch Kỳ vậy, bọn họ đều là con của chú Dịch, cô thân là chị của chúng. Chú Dịch không ở đây, cô chiếu cố, quan tâm cậu, đây đều là những việc nên làm.

Cô biết Dịch Tuyên tín nhiệm mình, thậm chí có chút ỷ lại cô, nhưng cô không nghĩ tới đối với mình lại có vọng tưởng như vậy......

Không, nghĩ kỹ lại.

Thời điểm lần trước Dịch Tuyên hôn cô.

Nhưng hiện tại cái người đang đè lên người cô, vẫn luôn bị cô xem như đứa em trai ruột, cậu sao có thể làm vậy với cô được?

Cảm giác tội ác mãnh liệt cùng sự xấu hổ làm cô có chút khó chịu.

Trong lúc ý loạn tình mê, Dịch Tuyên bỗng nhiên cảm giác được thứ gì đó ướt át, mở mắt ra, cậu bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô.

"Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Tân Nguyệt!" thân người Dịch Tuyên nháy mắt cứng đờ, nhưng rất nhanh liền nhíu chặt mày lại, kiềm chế cằm Tân Nguyệt, đem tay mình đưa lên mặt cô. Cậu che khuất đôi mắt cô, dùng sức cắn ở cổ cô, áp lực mà gào rống: "Không cần nhìn tôi như vậy!"

Âm thanh khóc nức nở của cô, làm tâm cậu hoàn toàn run lên, đem cô ôm rất chặt, không tự giác khiến cho giọng nói mềm xuống mang theo vài phần thống khổ, "Tôi không cần chị chán ghét tôi, Nguyệt, đừng chán ghét em!"

Cậuthật sự chịu không nổi nếu cô chán ghét hắn, sẽ chịu không nổi nếu cô muốn hắn rời đi. Hắn chỉ có mình cô, cô cũng chỉ có thể là của mình cậu!

Nếu có người thứ ba.....Cậu sẽ giết chết tên đó.

Tân Nguyệt khóc nức nở thành tiếng, nước mắt theo khe hở từ ngón tay Dịch Tuyên tràn ra.

Dịch Tuyên nói: "Là chị dẫn tôi trở về, chị không thể không cần tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.