Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Chương 36




Giang Mỹ thay cho Dịch Kỳ chiếc váy bé thích và đôi giày da nhỏ màu hồng nhạt,Tân Nguyệt cầm lấy tay Dịch Kỳ xinh đẹp giống như một cô công chúa nhỏ vậy.

"Chị Nguyệt, em đã chuẩn bị xong rồi! Chúng ta nhanh đi ra ngoài chơi thôi!"

Dịch Kỳ xuất hiện đánh vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người Tân Nguyệt và Triệu Khải.

Tân Nguyệt bị Dịch Kỳ kéo tay, cười: "Được rồi, chúng ta lập tức sẽ xuất phát."

Cô cười với Dịch Kỳ, ngước mắt lên lại thấy Giang Mỹ vẫn mặc bộ quần áo mà lúc sáng đã tới cửa tìm kia, cô hỏi: "Dì Giang Mỹ, dì không đi cùng chúng ta sao?"

Giang Mỹ cười cười: "Tiểu tổ tông này mỗi ngày đều quấy rầy trước mặt dì, vừa lúc hôm nay cháu mang bé đi chơi, dì phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ngủ ngon một giấc."

Tân Nguyệt bật cười.

Lúc này Dịch Kỳ cầm tay của Tân Nguyệt, tỏ vẻ không kịp chờ nữa: "Chị Nguyệt chúng ta nhanh đi thôi!"

Cô bé nói xong bèn lôi kéo Tân Nguyệt chạy ra bên ngoài, Tân Nguyệt đi theo phía sau cô bé, nhẹ nhàng dặn dò: "Kỳ Kỳ chạy chậm một chút, cẩn thận không lại té ngã."

Giang Mỹ nhìn hai người các cô chạy đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn Triệu Khải: "Triệu Khải, hôm nay làm phiền cháu và Tân Nguyệt chăm sóc Kỳ Kỳ của chúng tôi."

Triệu Khải hơi hơi gật đầu: "Vâng."

"Đúng rồi, phòng nơi này là cháu sắp xếp giúp chúng tôi sao?" Giang Mỹ cười hiền lành: "Nơi này có thể khá hơn khách sạn chúng tôi đặt nhiều."

Triệu Khải rất nhanh đã hiểu rõ bà đang nói cái gì: "Vậy mọi người dọn lại đây ở đi, cháu sẽ nói với quản lí khách sạn một câu để thuê phòng."

Giang Mỹ cười lớn hơn một chút: "Vậy phải cảm ơn cháu rồi."

"Không có việc gì."

Triệu Khải nói xong, đang muốn rời đi thì Giang Mỹ lại ngăn anh lại.

"Thru Khải, dì nghe nói mấy năm nay cháu giúp đỡ Tân Nguyệt xử lý kinh doanh, Thừa Kiến của chúng tôi cũng ít nhiều nhờ cháu."

Hiện giờ Giang Mỹ cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, lại chăm sóc bảo dưỡng tốt,trên mặt bà ta trắng hồng bày ra tư thái ra vô tội quả thực cũng xác có vài phần thiên chân vô hại.

Nhưng Triệu Khải lại biết rất rõ ràng, khi Giang Mỹ đi theo Dịch Hồng Đức ngày trước, trường hợp nào bà ta cũng đã trải qua rồi. Vô luận đang ở trường hợp đen trắng, bà ta đều có thể trấn định tự nhiên, thành thạo.

Nhìn bà ta cười tưởng như vô hại nhưng thực ra là bà ta đang thử tìm hiểu, bà ta thử kiểm nghiệm anh xem anh biết chuyện của Thừa Kiến nhiều hay ít. Xem ra bọn họ đã không đoán sai, lần này Giang Mỹ trở về, mục tiêu chính là Thừa Kiến.

Tân Nguyệt nói qua, nếu Giang Mỹ hỏi, trước làm lực chú ý của bà ta chuyển tới trên người của bọn họ. Trước lúc không rõ ràng át chủ bài của Giang Mỹ đến tột cùng là dạng gì thì Dịch Tuyên có thể giấu được bao lâu thì tính bấy nhiêu.

Muôn vàn suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Triệu Khải nhưng anh chỉ nhàn nhạt cười nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, dù sao thì Dịch lão đại trước đây cũng từng trợ giúp đại tiểu thư rất nhiều."

Anh cầm một tấm danh thiếp đưa cho bà ta: "Đại tiểu thư còn đang đợi cháu, nếu Dịch Kỳ của dì có yêu cầu gì thì bất cứ khi nào cũng có thể điện thoại cho cháu."

Giang Mỹ nhận lấy danh thiếp, nhẹ nhàng cười: "Triệu Khải, từ trước dì đã biết cháu là người thông minh. Được rồi, hôm nay chỉ nói tới đây thôi, cháu mau đi đi, đừng làm cho bọn họ chờ sốt ruột."

*

Bên ngoài sảnh lớn khách sạn, Tân Nguyệt đang cài nút áo khoác giúp Dịch Kỳ, hôm nay có gió, cô sợ bé bị cảm mạo.

Triệu Khải lái xe lại đây, cửa kính xe hạ xuống, Tân Nguyệt bắt gặp ánh mắt của anh, trong lòng cô hiểu rõ vì sao bây giờ anh mới lại đây.

Cô và Dịch Kỳ cùng nhau ngồi ở ghế sau.

Dịch Kỳ lên xe bèn bắt đầu oán giận: "Anh Triệu Khải, anh thật là chậm, em và chị Nguyệt đều chờ đã lâu!"

Triệu Khải từ kính chiếu hậu nhìn về phía cô bé, cười cười xin lỗi nói: "Đã khiến cho các em đợi lâu, lát nữa anh mời các em ăn ngon được không?"

Dịch Kỳ bĩu môi, miễn cưỡng buông tha cho anh.

Hôm nay hành trình đã được sắp xếp đầy đủ, buổi sáng chơi ở công viên giải trí, giữa trưa ăn bữa tiệc lớn, buổi chiều đi xem điện ảnh. Trên đường, khi Tân Nguyệt nói về hành trình đã được sắp xếp, Dịch Kỳ vui vẻ hoa tay múa chân.

Triệu Khải ít lời, trên đường đi anh đều nghe Dịch Kỳ ríu rít nói chuyện đông tây nam bắc với Tân Nguyệt, bầu không khí cũng còn tính hài hòa.

Hôm nay là thời gian làm việc cho nên ở trong công viên giải trí không có nhiều người, Triệu Khải đã lấy bộ phiếu trước, Dịch Kỳ muốn chơi cái gì đều có thể trực tiếp đi chơi, cũng không cần phải xếp hàng.

Đừng nhìn Dịch Kỳ một người nho nhỏ, tất cả trò chơi mà cô bé muốn đều là hạng mục kích thích cao độ. Có mấy trò chơi bởi vì chiều cao cô bé vẫn chưa đạt tiêu chuẩn cho nên nhân viên công tác từ chối không cho cô bé đi vào chơi, khiến cho cô bé cảm thấy rất thất vọng.

Chơi một vòng xong, thể lực của Tân Nguyệt có điểm ăn không tiêu, nhưng bộ dáng Dịch Kỳ lại vẫn rất hưng phấn, bất đắc dĩ đành phải đổi Triệu Khải đi chơi cùng.

Mãi cho đến khi ngay cả Triệu Khải cũng cảm thấy cố hết sức, cuối cùng Dịch Kỳ mới chịu thả cho hai người bọn họ nghỉ ngơi một chút, cô bé một mình chạy tới ngựa gỗ xoay tròn chơi.

Ngồi ở quán nước bên ngoài, Tân Nguyệt và Triệu Khải nhìn Dịch Kỳ chơi vô cùng vui vẻ ở bên trong, lại nhìn xem bộ dáng hơi thê thảm của đối phương, cả hai đều không hẹn mà cùng cười lên tiếng.

Đã lâu không nhìn thấy Tân Nguyệt tươi cười thoải mái thả lỏng như vậy, Triệu Khải hỏi cô: "Vui vẻ như vậy sao?"

Tân Nguyệt lắc đầu, che miệng cười không ngừng: "Em chỉ cảm thấy giống như chúng ta thật sự già rồi. Anh còn nhớ ngày trước chúng ta có một lần tới công viên giải trí hay không? giống như là lúc em học cấp ba đi."

Năm ấy Tân Nguyệt đang gặp phải đối mặt với kỳ thi trung học, bầu không khí trong trường học quá áp lực, cô không nghĩ đi học nên trộm trốn học chạy ra ngoài chơi, kết quả bị Triệu Khải vừa vặn bắt được.

Sau khi Triệu Khải bắt gặp cô đã không đưa cô về nhà, ngược lại anh còn mang cô đi công viên giải trí cùng nhau chơi. Hai người chơi suốt một ngày từ lúc công viên mở cửa cho đến khi công viên đóng cửa,.

Nhớ tới đoạn hồi ức kia, nụ cười trên mặt Triệu Khải trở nên thâm trầm hơn: "Làm sao có thể quên chứ?."

Tay Tân Nguyệt chống cằm, nghiêng đầu nhìn Dịch Kỳ đang ngồi ở trên ngựa gỗ, nói: "Không... Ha ha, lúc trước chúng ta chơi một ngày ở công viên giải trí cũng không cảm thấy mệt, bây giờ mới chơi cùng bé Dịch Kỳ này không đến nửa ngày đã thở hổn hển. Anh nói chúng ta có phải tuổi cao rồi hay không?"

Cô nói phóng đại khiến cho Triệu Khải lắc đầu bật cười.

Hôm nay nhiệt độ không khí rất thấp, lá rụng xuống xoay tròn bay múa trong không trung, từ từ rơi ở trên tóc của Tân Nguyệt.

Triệu Khải duỗi tay ra lấy xuống giúp cô, dịu dàng nói: "Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn vẫn giống như năm đó."

Giọng nói của anh quá nhỏ, Tân Nguyệt đang chăm chú nhìn Dịch Kỳ nên trong lúc nhất thời không thể nghe rõ. Cô quay đầu lại thấy anh cầm lá rụng, cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không......"

"Em chờ một chút."

Triệu Khải vừa mới mở miệng, Tân Nguyệt nhận thấy di động đang rung, là Dịch Tuyên gọi tới.

Có lẽ là tỉnh dậy không thấy cô.

Tân Nguyệt mở máy nghe, giọng nói trầm thấp của Dịch Tuyên mang theo hơi thở nặng nề muốn rời giường dậy.

"Chị đang ở đâu?"

"Bên ngoài."

"Vì sao chị đi lại không nói cho em biết?"

Tân Nguyệt bật cười: "Chị có nói cho em biết, nhưng em còn chưa tỉnh ngủ."

Khi nói, cô chú ý tới Triệu Khải đối diện vẻ mặt có chút mất tự nhiên bèn đứng dậy đi đến một chỗ yên lặng.

Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia trống trải trở nên yên tĩnh, Dịch Tuyên rất nhạy bén nhận ra.

Hắn nhíu mày hỏi: "Chị ở nơi nào?"

"Bên ngoài." Tân Nguyệt nói.

Chị ấy không ở trường học.

Hôm nay không phải cuối tuần, thế nhưng chị lại không ở trường học.

Vậy chị ấy sẽ ở nơi nào chứ?

Đầu dây điện thoại bên kia lâm vào trầm mặc, nhận thấy được cảm xúc của Dịch Tuyên biến hóa, khóe môi Tân Nguyệt khẽ giật, giọng điệu nhẹ đi: "Không được nổi nóng với chị."

Giọng điệu dịu dàng của cô có bao nhiêu sủng nịch, ngay cả chính bản thân cô cũng chưa từng phát hiện.

Cô nói: "Ngày hôm qua uống say không còn biết gì, chị còn không có nói em. Hôm nay em lại nổi nóng với chị. Dịch Tuyên, em rất không ngoan."

"Em không có." Sợ cô tức giận, theo bản năng Dịch Tuyên phản bác lại, sau đó giải thích: "Ngày hôm qua là chị bỏ mặc em một mình đi, em mới......"

"Mới như thế nào?"

"......Em sai rồi."

Giọng nói của Dịch Tuyên thông qua sóng điện thoại truyền đến, trầm thấp gợi cảm, lại mang theo bảy phần tủi thân và ba phần làm nũng truyền vào trong tai Tân Nguyệt nở nụ cười trên môi bất giác cũng trở nên ngọt ngào.

"Vậy khi nào chị trở về?" Dịch Tuyên hỏi.

"Chắc khoảng buổi tối, nhưng chị sẽ trực tiếp về nhà." Tân Nguyệt nói.

Cô nói về nhà tất nhiên không phải căn phòng lớn của hắn.

Dịch Tuyên biết, cho nên bất đắc dĩ.

"Sau khi say rượu sẽ rất suy yếu, hôm nay em phải nghỉ ngơi thật tốt. Giữa trưa ăn một chút đồ ăn thanh đạm, chính mình phải biết tự chăm sóc bản thân, em biết chưa?" Tân Nguyệt cẩn thận dặn dò.

Cô dịu dàng quan tâm đã xoa dịu được tất cả băn khoăn ở trong lòng hắn.

Dịch Tuyên ngả người dựa vào gối mềm ở đầu giường, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Không biết."

"Cái gì?" Tân Nguyệt sửng sốt.

"Em nói, em không biết tự chăm sóc mình, em muốn chị chăm sóc cho em. Còn có." Dịch Tuyên kéo ra ngăn kéo thứ nhất ở đầu giường, trong ngăn kéo trống vắng, một hộp quà nhung tơ màu nguyệt bạch đang nằm ở bên trong.

"Em muốn ăn mì trường thọ." Hắn lấy ra hộp quà cầm ở trên tay thưởng thức, tưởng tượng thấy vòng cổ ở bên trong được Tân Nguyệt mang sẽ xinh đẹp bao nhiêu, tươi cười trên mặt lại càng tà mị quyến rũ.

Hắn nói: "Happy birthday, my moon."

Trái tim của Tân Nguyệt đột nhiên nhảy lên.

"Trở về sớm một chút." Dịch Tuyên tặng một cái hôn đối với ống nghe, giọng nói sung sướng thêm mị hoặc: "Em sẽ đợi chị ở nhà."

Cho đến khi điện thoại bị cắt đứt, Tân Nguyệt mới ôm ngực, bên trong tim đập như nổi trống.

Cách điện thoại còn có thể trêu chọc cô thành như vậy.

Nhìn mặt Dịch Tuyên trên màn hình di động, Tân Nguyệt xấu hổ buồn bực đem hắn khóa lên.

Tên vô lại.

*

Tới gần giữa trưa, Triệu Khải lái xe mang các cô đi ăn cơm.

Anh chọn một nhà hàng buffet, bên trong có sân chơi cho trẻ em.

Dịch Kỳ còn chưa chơi đủ, lấy cơm ăn hai miếng bèn chạy đi chơi tiếp, chơi mệt mỏi lại chạy lại ăn, chạy tới chạy lui, vô cùng vui vẻ.

Rốt cuộc Tân Nguyệt và Triệu Khải có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, tranh thủ lúc Dịch Kỳ không ở đây, Triệu Khải nói cho Tân Nguyệt biết buổi sáng Giang Mỹ ở quán cà phê đã nói những gì với anh.

Tân Nguyệt đã đoán được tình huống như thế này: "Bà ta nhận lấy danh thiếp của anh sao?"

"Đúng vậy. Đoán chừng hai ngày này bà ta sẽ tới tìm anh, nhanh nhất khả năng là đêm nay." Triệu Khải nhìn nhìn Dịch Kỳ chơi bên kia, nói: "Chỉ là Dịch Kỳ còn nhỏ như vậy, Giang Mỹ mang bé về không biết có thể làm cái gì."

Tân Nguyệt cũng nhìn Dịch Kỳ, cô bé chơi đến mồ hôi đầy đầu, bộ dáng xinh đẹp đơn thuần khiến cho người đau lòng.

"Dịch Kỳ họ Dịch, Thừa Kiến vốn chính là người nhà họ Dịch, bà ta muốn mang Dịch Kỳ trở về đòi nợ kể ra cũng không có gì đáng trách. Chỉ là khổ Dịch Kỳ, đi theo Giang Mỹ xóc nảy, còn bị bà ta lợi dụng biến thành quân cờ và vũ khí."

Tân Nguyệt đang nói, đột nhiên Giang Mỹ gọi điện thoại đến, hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa, Dịch Kỳ có nghe lời hay không?

Tân Nguyệt muốn gọi Dịch Kỳ kêu trở lại nhưng Giang Mỹ lại nói không cần.

"Tân Nguyệt, trong chốc lát dì muốn tụ họp với mấy người bạn, khả năng buổi tối sẽ rất khuya mới có thể trở về. Cháu ở một mình phải không? Hôm nay có thể cho Kỳ Kỳ đến ở chỗ cháu ngủ được không?"

Tân Nguyệt không mở âm thanh lớn nên Triệu Khải không biết Giang Mỹ nói gì đó với cô, anh chỉ thấy vẻ mặt cô lạnh lùng nói: "Có thể."

Giang Mỹ nói xong gấp không chờ nổi mà cúp điện thoại.

"Anh nói không sai, khả năng đêm nay Giang Mỹ sẽ đi tìm anh." Tân Nguyệt buông di động, nhìn Thiệu Khải: "Hôm nay, bà ta để Dịch Kỳ ngủ ở nhà em."

Sắc mặt Triệu Khải hơi trầm xuống: "Bà ta lại vội vã như vậy."

"Chỉ sợ vội vã không phải là bà ta."

Triệu Khải nghe vậy nhíu mày: "Có ý tứ gì?"

Tân Nguyệt rũ mắt trầm mặc trong hai giây, lại ngước mắt lên lần nữa thì trong mắt cô đã chứa một mảnh lạnh lẽo.

Cô lạnh lùng nói: "Em nghĩ, chính là Tang Kỳ để cho bà ta tới."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.