Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Chương 1




Lần đầu Tân Nguyệt gặp Dịch Tuyên là khoảng ba năm trước vào một đêm hè.

Lúc đó Dịch Tuyên mới vừa được chú Dịch mang trở về, thân thể nhỏ bé thiếu dinh dưỡng đến mức khiến cậu cảm giác giống như không tồn tại. Ngồi trên ở ghế xích đu, thân hình cao lớn của Dịch gia gia rất dễ dàng che mất toàn bộ thân thể gầy ốm của cậu.

Dịch Kỳ đem hai chân nhỏ mập mạp phi đến trước mặt Tân Nguyệt, nhảy qua nhảy lại, "Chị Nguyệt, chị Nguyệt ơi", tiếng gọi Tân Nguyệt mềm mại non nớt, làm cho ánh mắt Tân Nguyệt bỏ qua một góc phòng không có ánh đèn

Chú Dịch cùng dì Giang Mỹ không có ở nhà, Tân Nguyệt ôm Dịch Kỳ vào phòng để dỗ con bé ngủ, lúc sau cô mới biết được trong phòng còn có Dịch Tuyên.

"Chị Nguyệt, chị có thể giúp em nói với ba ba, em không muốn Dịch Tuyên làm anh trai em."

Tân Nguyệt hỏi con bé: "Dịch Tuyên là ai vậy?"

Dịch Kỳ nói: "Ba ba nói anh ấy là anh trai em, nhưng mụ mụ lại nói không phải. Em không thích Dịch Tuyên, anh ấy lúc nào cũng nhìn chằm chằm em, em sợ."

Dịch Kỳ mới có năm tuổi, nên con bé không thể diễn tả chính xác được cảm giác Dịch Tuyên mang đến cho bé, thời điểm nhắc tới Dịch Tuyên con bé liền nhào vào lòng ngực Tân Nguyệt mà trốn tránh, như đang tìm kiếm sự che chở.

Tân Nguyệt không biết Dịch Tuyên rốt cuộc là cái dạng ba đầu sáu tay gì, mới có thể đem Dịch Kỳ lớn gan dọa thành như vậy.

Trấn an Dịch Kỳ, chờ cho con bé đi ngủ, Tân Nguyệt mới rời khỏi phòng đến phòng khách thu thập một chút cơm thừa canh cặn, rửa chén bát xong cô ngẩng đầu lên, đúng lúc vừa thấy đồng hồ chỉ 11 giờ đêm.

Tân Nguyệt lau lau tay, xoay người đi về phòng Dịch gia gia.

Thời điểm vừa bước vào, cô không phát hiện ra Dịch Tuyên, hiện tại phòng bếp cùng phòng khách cũng chưa gặp qua hắn, Tân Nguyệt nghĩ có lẽ chú Dịch muốn hắn ngủ chung với Dịch gia gia.

Chú Dịch cả đời chưa từng kết hôn, mấy người phụ nữ kết giao với chú không nhiều, Tân Nguyệt chỉ nghe đến một vị phụ nữ xinh đẹp, còn có dì Giang Mỹ.

Dịch Kỳ nói dì Giang Mỹ không muốn thừa nhận Dịch Tuyên, Tân Nguyệt liền tự động coi hắn là con trai của vị phu nhân xinh đẹp kia.

"Dịch gia gia, người ngủ chưa?"

Trong phòng Dịch gia gia tối đen như mực, trên cửa sổ được làm bằng kính mắc tiền, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu vào được.

Lúc Tân Nguyệt đẩy cửa ra, ánh đèn của phòng khách xuyên thấu qua khe cửa miễn cưỡng có thể khiến cô thấy rõ toàn cảnh trong phòng.

Bất quá nếu không có ánh sáng, Tân Nguyệt cũng sẽ không gõ cửa đi vào. Bởi vì hầu hết các phòng trong biệt thự này đều do một tay cô trang trí.

Vì mối quan hệ của chú Dịch, cho nên già trẻ lớn bé của Dịch gia từ trong thành phố lớn tạm thời dọn đến biệt thự này.

Tháng trước, chú Dịch có nhận được cuộc điện thoại từ cha cô, bảo rằng muốn nhờ chú ấy kiếm dùm một nơi để ở lại, không cần quá lớn,vừa đủ cho nhà bọn họ là được

Tân Nguyệt nghe ra ngữ khí gấp gáp của chú, thời gian tự nhiên cũng rất eo hẹp, cô từ trường học trở về quê tìm một nơi tốt, cuối cùng mới tìm được nơi này.

Hai phòng một sảnh còn có lầu trệt, phòng bếp cùng buồng vệ sinh đều ở ngoài, trong phòng bày trí đồ vật theo phong cách cổ xưa, bàn ghế làm bằng gỗ đỏ, phần lớn sơn trong nhà đều tróc không biết ra hình thù gì.

Hoàn cảnh hẻo lánh ở nơi thôn quê tự nhiên so ra khá kém với thành phố sáng ngời rộng lớn, tuy phòng này có chút nhỏ, nhưng dựa vào đường sắt, chung quanh lại không bóng người. Dọc theo theo đường ray sẽ thấy phía sau nhà, đi khoảng mười phút là ra tới đường cao tốc chạy thẳng đến thành phố.

Muốn tránh tai mắt của con người, phương tiện trốn chạy duy nhất chỉ có thể là nơi này.

Tân Nguyệt đem cửa phòng hơi mở rộng một chút, cô rón ra rón rén mà đi vào đi, không khí trong phòng có chút khó ngửi.

Dịch gia gia năm nay đã 92 tuổi, có bệnh già si ngốc nghiêm trọng, mỗi lần phát bệnh đều sẽ ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở ghế bập bênh nhìn trên trần nhà, một câu cũng không nói, ngay cả người thân cũng không nhận.

Vừa rồi thời điểm vào phòng, Dịch gia gia còn hướng về phía cô cười cười, xem ra ông ấy vẫn còn tỉnh táo.

Nương theo phía ánh sáng, Tân Nguyệt thấy trên người Dịch gia gia chỉ che một nửa, từ cổ trở lên đều nằm trong bóng tối, Tân Nguyệt không thấy rõ.

Cô nhẹ nhàng bước tới, nắm một góc chăn hướng lên trên, đem chăn đắp cho Dịch gia gia đàng hoàng, vừa nhấc mắt, cô đột nhiên nhìn thấy một đôi đen nhánh nhìn mình.

Dịch Tuyên ngồi ở bên cạnh gối của Dịch gia gia, hai tay ôm hai đầu gối cuộn tròn trên đầu giường, mặt chôn thấp, chỉ để lộ một đôi mắt ra bên ngoài, thẳng thừng mà nhìn chằm chằm Tân Nguyệt.

Cặp mắt đen nhánh kia trong đêm tối mập mờ sáng ngời khác thường, giống như u hồn âm u ngủ đông, nếu gắt gao nhìn tiếp sẽ bị hắn câu đi hồn phách.

Trái tim Tân Nguyệt như muốn ngừng đập, chịu qua kinh sợ khiến trán cô xuất hiện một tầng mỏng lớp mồ hôi.

Nhưng cô không thét chói tai, thậm chí còn đè thấp giọng nói: "Dịch Tuyên, em là Dịch Tuyên sao?"

Dịch Tuyên ngay từ đầu không nói gì.

Tân Nguyệt bình phục lại trái tim đang đập binh binh của mình, cúi người hướng tới gần Dịch Tuyên, "Dịch Tuyên em đừng sợ, chị tên Tân Nguyệt, em......"

"Gia gia đã chết."

"Cái, cái gì?"

Dịch Tuyên tựa hồ như đang trải qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói khàn khàn quái dị đúng lúc xuất hiện trong hoàn cảnh này.

Tròng mắt cậu  giật giật, dời về phía giường Dịch gia gia nằm xuống, hắn lặp lại một lần nữa, "Gia gia đã chết."

Ngực Tân Nguyệt bỗng chốc co rụt lại, cô đem tay nhanh chóng thăm dò phía mũi Dịch gia gia, đợi hai giây sau, một cổ dòng khí mỏng manh lướt qua ngón tay Tân Nguyệt. Tựa hồ còn chưa hoàn toàn an tâm, Tân Nguyệt lại giơ tay Dịch gia gia bắt mạch cho ông.

Tuy rằng có chút trầm hoãn, nhưng tần suất còn nằm trong phạm vi ổn định.

Tân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

"Dịch Tuyên, em......"

Cô ngước mắt nhìn phía vị trí vừa rồi của Dịch Tuyên,đã không thấy cậu đâu.

"Dịch Tuyên?!"

Tân Nguyệt bất chấp tất cả, xoay người bật công tắc đèn trần lên, bên mép giường Dịch gia gia có một đôi giày xăng-đan màu đen, hẳn là của Dịch Tuyên.

Cậu ngay cả giày còn chưa mang.

Tân Nguyệt chạy ra khỏi phòng khách, thấy cửa chính mở toang, gió đêm đem không khí lạnh lẽo cuồn cuộn không thổi vào trong phòng.

Tân Nguyệt không chút suy nghĩ nắm chặt chìa khóa, đuổi theo.

"Dịch Tuyên! Dịch Tuyên!"

Tân Nguyệt dọc theo đường mòn, một bên tìm một bên kêu.

Nơi này là vùng hoang vu, phạm vi mấy dặm đều là hoang tàn vắng vẻ, nói không chừng sẽ có cái mối nguy hiểm nào đó, huống chi sau phòng còn có đường sắt nửa đêm đều sẽ có xe lửa chạy qua. Nếu như Dịch Tuyên vào nhầm đường sắt, vậy không xong rồi.

Cô không biết Dịch Tuyên làm cách nào mà chạy nhanh như vậy, rõ ràng là cô đã lập tức đuổi ra tới, nhưng dọc theo đường đi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Tân Nguyệt trong lòng nôn nóng, đành phải bước chân nhanh hơn hướng phía đường sắt chạy.

"Dịch Tuyên!"

Thời điểm tới gần đường sắt, Tân Nguyệt thấy ngay thân ảnh cao gầy đang đứng ngay trên đường sắt, cô vội vàng giương giọng hô lớn: "Dịch Tuyên! Em mau lại đây, bên kia nguy hiểm lắm!"

Cô hô to, một trận tiếng còi xe lửa từ nơi xa truyền đến, tựa hồ như đang hướng về phía bọn họ.

Tân Nguyệt luống cuống, cô vội vàng chạy như bay về hướng của Dịch Tuyên, không ngừng kêu gọi: "Em mau lại đây! Dịch Tuyên!"

Dịch Tuyên mắt điếc tai ngơ.

Cậu hướng mặt về phía chiếc xe lửa đang tiến tới, trên mặt treo nụ cười vui sướng quỷ dị, trong ánh mắt hắn là cuồng nhiệt cùng một tia đau thương dây dưa. Cậu nghiêng đầu nhìn liếc mắt nhìn Tân Nguyệt đang cố gắng chạy lại đây, khóe môi hơi hơi gợi lên.

Cậu giống như một chút cũng không thèm để ý tới xe lửa đang cách rất gần mình, thậm chí còn có điểm mong chờ.

Tân Nguyệt nhìn thấy nụ cười kia của cậu, trong nháy mắt cũng biết hắn muốn làm gì.

Cô cắn răng chạy như điên, nhưng khoảng cách giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ kém nhau một chút.

"Ô ------" xe lửa càng ngày càng gần.

Ánh đèn chiếu đến Dịch Tuyên nheo nheo lại đôi mắt.

Cậu giống như có điểm chờ không kịp.

Thời điểm Tân Nguyệt sắp bắt được cánh Dịch Tuyên, cậu bỗng nhiên giang hay cánh tay hướng phía xe lửa, bắt đầu chạy vội.

"Dịch Tuyên!"

"Ô ------ bí bo xình xịch xình xịch --"

Xe lửa gào thét cùng Tân Nguyệt đi ngang qua nhau.

"Dịch Tuyên!" Tân Nguyệt còn chưa tỉnh hồn, vội vàng cúi đầu xem Dịch Tuyên dưới thân, đầu bả vai đột nhiên hơi nặng.

Dịch Tuyên từ bên người cô bò lên, hung hăng mà đem cô ấn trên mặt đất đầy lớp đá cứng nhọn.

Cậu nhìn chằm chằm Tân Nguyệt mặt mày một mảnh tối tăm, "Chị muốn bồi tôi cùng chết sao?"

Tân Nguyệt không biết nên hình dung đem hôm tối tăm ấy như thế nào, cô chỉ nhớ rõ ngày đó không có ánh trăng, gương mặt Dịch Tuyên tái nhợt trên đỉnh đầu cô, hai mắt đen nhánh mang theo hơi thở tử vong.

Cậu dùng sức ấn cô xuống, đá cộm bén nhọn đâm sau lưng khiến cô đau.

"Chị không cần phải bồi tôi chết, hiểu không?"

Lúc câu nói lời này, trên mặt biểu tình gì đều không có, chỉ có tĩnh mịch cùng tái nhợt.

Tân Nguyệt mỗi khi nhớ lại buổi tối ngày đó, cô đều sẽ có chút sợ hãi.

Sợ hãi vì khoảng cách giữ cô và chiếc lửa kia ấy quá gần, sợ hãi cả tử khí tràn ngập trên người Dịch Tuyên.

Khi đó Dịch Tuyên mới 15 tuổi.

Hiện tại, cậu đã 18 tuổi.

Thời điểm tất cả mọi người trong nhà vì kỳ thi đại học mà chạy nước rút, thì Dịch Tuyên ở quán bar D&M để chúc mừng cậu lên 18 tuổi.

Lúc Tân Nguyệt tìm được phòng cậu đặt,trong phòng không có những người khác, chỉ mình Dịch Tuyên cô độc ngồi trên sô pha cả người toàn mùi rượu.

Cậu vốn dĩ đã tuấn mỹ còn thêm ánh đèn laser trên đỉnh đầu càng làm cho nhan sắc thêm phần quyến rũ, cậu thẳng tắp nhìn một điểm trong hư không, biểu tình chuyên chú mà nhiệt liệt.

"Dịch Tuyên."

Tân Nguyệt kêu tên hắn.

Nghe thấy thanh âm cô, Dịch Tuyên cứng đờ mà xoay chuyển cổ, cậu cong cong khoé môi nhìn Tân Nguyệt, đứng dậy lảo đảo đi về phía cô, "Nguyệt." Cậu đem Tân Nguyệt ôm chặt, chui đầu vào trong cổ cô.

Tân Nguyệt cố hết sức đỡ Dịch Tuyên lên, "Mau đứng ngay ngắn lại đi." Cô cảm thấy Dịch Tuyên có chút uống quá nhiều, tuy rằng lúc nói chuyện điện thoại thì giọng cậu rất bình thường, nhưng biểu hiện lúc này lại chẳng bình tĩnh như mọi khi.

Nghe ra trong giọng nói của Tân Nguyệt có chút không vui, Dịch Tuyên đứng thẳng lại, cúi đầu ủy ủy khuất khuất mà nhìn Tân Nguyệt, hơi hơi nhếch miệng nói: "Cúi đầu nhìn chị, cổ rất mệt."

Tân Nguyệt ngẩn ra.

Cô ngẩng đầu nhìn Dịch Tuyên đã trưởng thành thế này, nhất thời hoảng hốt liên tưởng đến cô gái của 3 năm trước, đứng trước đường ray sắt hét chói tai gọi thiếu niên tuấn mỹ.

Nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần, giả vờ tức giận, không nhẹ không nặng mà đem cánh tay Dịch Tuyên đánh một chút, "Chê chị lùn, thì chị đi đấy."

"Không cần mà."

Bỗng nhiên vị trí eo của Tân Nguyệt bị siết chặt, dưới chân giằng co sau một giây đã cách mặt đất, ngay sau đó mặt Dịch Tuyên liền xuất hiện trước mặt cô.

Cô bị cậu một tay bế lên đi đến sấn khấu nhỏ bên cạnh, bởi vì dưới chân là bậc thang, bọn họ vừa lúc nhìn thẳng vào nhau.

Dịch Tuyên còn không chịu buông eo cô ra, cậu dán vào gương mặt cô, bắt đầu làm nũng: "Nguyệt, chị còn chưa chúc mừng sinh em đâu đó."

Tân Nguyệt căn bản tâm đang cảnh giác, liền mềm xuống, "Xin lỗi, vốn dĩ muốn đến đây sớm một chút để bồi em...... Dịch Tuyên, sinh nhật vui vẻ."

"Em rất vui vẻ." Dịch Tuyên nhẹ giọng bật cười, "Nguyệt, chị có biết không, chỉ cần chị nói vui vẻ, em liền rất vui vẻ."

Không khí tại đây vì câu nói này, mà mang theo một chút ái muội mơ hồ.

Tân Nguyệt không được tự nhiên mà đẩy đẩy Dịch Tuyên, nhưng cậu lại đem cánh siết càng chặt.

"Dịch Tuyên...... Đau!"

Dịch Tuyên cưỡng bách đem cằm Tân Nguyệt nâng lên cùng môi răng hắn dán càng thêm chặt chẽ, cảm giác được đầu lưỡi của hắn sắp thâm nhập vào, Tân Nguyệt quyết định khép miệng lại, không cho cái thứ kia tác oai tác quái.

Dịch Tuyên lại phát hiện ra ý định của cô, liền cắn nhẹ lên vành môi cô, sau đó buông tay.

"Dịch Tuyên!"

Tân Nguyệt thật sự tức giận, ánh mắt tức giận hướng thẳng vào tên Dịch Tuyên xinh đẹp kia.

Dịch Tuyên lúc này tươi cười chẳng khác nào ác ma, cậu liếm liếm khóe môi, bên môi dường như còn lưu lại chút ánh bạc, quyến rũ mê người.

"Nguyệt, chị tặng chị cho em đi, em rất thích."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.