Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

Chương 47




“Bạch Đốc, cốc đánh răng của anh đâu?”

“Em cất vào vali rồi, để em lấy cho.”

“Cả giấy vệ sinh em cũng cất hết rồi sao?”

“Không phải! Bị Bão Bão xé nát rồi.”

“Lấy cuộn mới đi…”

“Phiền lắm, anh chịu khó nhịn đi, về nhà rồi đi.”

“Bão Bão, cắn em ấy cho tao!”

“Gâu gâu~”

“Mày sủa cái gì hả, rốt cuộc là giấy ở đâu?!”

“Bão Bão! Kim Bão Bão buông cái vali ra ngay!”

……

Sáng sớm, rối tinh rối mù.

May mà đồ đạc của hai người cũng không nhiều lắm, tính cả chai lọ trong bếp cùng với mấy chậu hoa trên bệ cửa sổ, thì vừa đầy mấy vali lớn, một xe tải nhỏ đã đủ chở hết.

Căn hộ này chỉ rộng 60m2, thêm đồ đạc nữa, không tránh khỏi trật trội. Phòng bếp rất nhỏ, có đôi khi hai người cùng đi vào, thậm chí ngay cả xoay người cũng thấy khó khăn.

Bạch Đốc vốn đã quen với cuộc sống sung túc giàu có, nhưng vào một buổi chiều hoàng hôn nào đó cậu vội vã thu thập hành lý, chạy đến căn hộ ở khu chung cư cũ kĩ này, muốn sống chung với người cậu yêu.

Từ những ngày đầu xuân se lạnh đến những ngày tháng bảy nắng chói chang, bọn họ đã quen hơi ấm của nhau, vì thế bọn họ muốn trở về ngôi nhà quen thuộc trước kia, để mỗi một mùa xuân, hạ, thu, đông sau này, sẽ không còn cô đơn nữa.

Mất vài tiếng đồng hồ đã có thể đem mấy tháng sinh hoạt đều nhét vào rương hành lý nhỏ hẹp. Căn phòng trống sau khi thu dọn xong tựa như một gốc bồ công anh bị gió cuốn qua, chỉ còn lại trơ trọi cành lá. Thật may, Bạch Đốc nghĩ, thật may vì cậu không phải là một hạt giống lang thang.

Mấy ngày nay thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, Cố Cách mặc thêm một chiếc áo khoác, thúc giục Bạch Đốc.

“Còn chưa đi sao?”

Bạch Đốc ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ quen thuộc, khẽ nói: “Em không nỡ đi.”

“Đi!” Cố Cách đóng cốp xe lại, kéo con chó ngồi vào ghế phó lái, “Bão Bão, mày lái xe đi.”

Cục lông vàng nhào vào trong lòng Cố Cách, liếm liếm mặt hắn.

“Anh không có tí tình cảm nào sao?” Bạch Đốc tức giận giậm chân bình bịch, thì ra chỉ có cậu tự mình đa tình, “Anh ở trên cái giường kia làm em đến không thể khép chân, bây giờ không thể mang nó đi, anh không thấy tiếc sao?”

“Chỗ khác cũng có thể làm cho em không khép chân được.”

“… Về nhà làm thử xem.”

“Dù sao thì sau này cũng không chuyển đi nữa, em cũng không còn cơ hội để buồn nữa đâu.”

“Phi!” Bạch Đốc mất tự nhiên nhìn về phía gương chiếu hậu, đừng tưởng rằng chỉ một câu nói của anh là có thể chuyển chủ đề nhá.

—–

Mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên như trước đây, dù đã lâu không có người ở, nhưng vẫn sạch sẽ không dính một hạt bụi.

Trong khoảnh khắc khi Cố Cách bước qua cánh cửa, trong lòng hắn bỗng sinh ra một loại ảo giác vô cùng quen thuộc, giống như một ngày bình thường khi hắn đi siêu thị về vậy.

Hắn đột nhiên đưa tay vào trong áo khoác, tự nhéo mình một cái thật mạnh mới có thể đè ép lại những xúc động đang không ngừng trào lên trong lòng.

Mấy năm qua, hắn một mực cho rằng mình đã quên, nhưng cái gối ôm màu xanh lam trên sô pha kia bị con chó cắn rách, hắn vẫn còn nhớ rõ từng đường may không thẳng hàng trên mặt vải.

Bạch Đốc vẫn còn đứng ở cửa chăm chú quan sát sắc mặt Cố Cách, so với hắn cậu càng cảm thấy lo sợ bất an hơn.

Cậu sợ hồi ức giống như những lưỡi dao sắc nhọn, dù cho Cố Cách đã chuẩn bị tốt, lại vẫn đánh giá quá cao kiên cường của chính mình.

Bạch Đốc từ sau lưng ôm lấy Cố Cách, cậu cũng không xác định được, đem nơi này nguyên vẹn đặt ở trước mặt Cố Cách, đến cùng là đúng hay sai.

Ước muốn của cậu, chính là đem thân ảnh Cố Cách lấp đầy những khoảng trống. Cậu cũng muốn tự tay biến nơi lạnh lẽo này thành ngôi nhà ấm áp nhất của Cố Cách.

Cậu luôn chờ mong có thể cùng Cố Cách bước ra khỏi những hồi ức, hướng về phía trước.

Cố Cách dường như hiểu được suy nghĩ của Bạch Đốc, hắn vỗ mạnh lên vai người kia.

“Sớm muộn gì cũng dỡ mấy thứ đồ trang trí đáng ghét kia xuống!”

“Ừ.”

Bão Bão phấn khích, quẫy loạn cái đuôi, cuối cùng nhào đến ngoạm lấy cái gối ôm cũ.

Hai người bận rộn một lúc lâu, trên người đều ướt đẫm mồ hôi, Bạch Đốc lau mặt, thấy Cố Cách đang loay hoay sắp xếp mấy chậu cây bạc hà vừa mang về, tầm mắt lại không tự nhiên nhìn về phía mình.

Bạch Đốc cúi đầu kiểm tra một chút, không có gì không đúng a.

“Anh nhìn em làm gì?”

Cố Cách giống như không có việc gì quay đầu đi.

“Không nóng sao? Cởi quần áo ra đi, em treo lên cho.”

Cố Cách tránh khỏi tay Bạch Đốc, “Không cần, anh không nóng, anh đi toilet.”

Bạch Đốc khó hiểu, “Lau mồ hôi đi, đừng để bị cảm!”

Ăn cơm xong, Bạch Đốc nghe điện thoại từ công ty gọi đến, vừa quay đầu lại thì thấy Cố Cách đang ngồi nghiêm túc nhìn mình.

Bạch Đốc lập tức nhớ đến hình ảnh ba Cố lệ rơi đầy mặt.

“… Anh làm gì thế?”

Cố Cách bày ra tư thế lơ đãng, hất hất cằm với Bạch Đốc.

Bạch Đốc run rẩy đi qua.

Sao lại cảm thấy có mùi tức giận ở đây nhỉ?

“Em còn nhớ lúc trước đã nói cái gì không?” Cố Cách thâm trầm hỏi.

“Cái…cái gì? … Không thể khép chân sao?”

“Em nói bị anh giành trước ấy, cho nên sau khi cân nhắc nhiều lần anh quyết định nhường cơ hội lần này lại cho em.”

“Cái quỷ gì…”

“Quỳ xuống!” Cố Cách đút tay vào túi quần, lạnh lùng ra lệnh.

“!! Anh bệnh thần kinh hả!” Bạch Đốc nhìn ánh mắt Cố Cách có điểm kỳ quái, “… Anh khó chịu cái gì, không phải là muốn bây giờ luôn chứ?”

Cố Cách đá đá mũi chân Bạch Đốc, nhỏ giọng thúc giục nói: “Nhanh lên!”

Bạch Đốc quỳ một gối xuống, nuốt nuốt nước miếng há miệng, đưa mặt kề sát vào đũng quần Cố Cách, còn chưa kịp kéo khóa quần của hắn xuống.

Một bàn tay của Cố Cách bay đến in lên mặt cậu.

“Aaa. Sao anh đánh em?!”

Cố Cách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không phải bảo em làm cái này!”

Bạch Đốc phẫn nộ đứng lên, lập tức bị đầu gối của Cố Cách đè lại.

“Quỳ nghiêm chỉnh!”

Bạch Đốc che mặt, uất ức quỳ lại.

“Đưa tay ra đây!”

Dựng thẳng ngón giữa, liền bị Cố Cách chộp lấy.

“Móng vuốt của anh bị Bão Bão liếm hay sao mà ướt thế?”

Cố Cách trầm mặc, đặt vào trong tay Bạch Đốc một thứ gì đó vẫn còn hơi ấm, là hai chiếc nhẫn.

Bạch Đốc mở to hai mắt, thật lâu sau vẫn không nói thành lời.

“Mời nhà thiết kế, bởi vì quá phức tạp nên anh phải đi gặp anh ta bàn bạc mấy lần, tối hôm trước mới nhận được.”

Cố Cách lấy ra một chiếc đeo lên ngón áp út trên bàn tay trái của Bạch Đốc, sau đó đưa chiếc còn lại cho người vẫn đang sững sờ trước mặt đeo lên cho mình.

Bạch Đốc rốt cuộc cũng tìm lại được thanh âm của chính mình, “Anh… Anh gần đây chính là bận rộn vì cái này sao?”

“Em còn lằng nhằng gì nữa.” Cố Cách thúc giục nói, lỗ tai từ từ đỏ lên, “Em có thể hôn chồng của em rồi.”

Bạch Đốc vẫn còn kinh ngạc trợn mắt há miệng, Cố Cách mất kiên nhẫn túm lấy cổ áo cậu, kéo người kia sát lại gần, vừa lúc cậu ngẩng đầu, hôn lên môi cậu.

Bạch Đốc cảm động đến quên cả rơi lệ, chân tay cứng đờ, cuối cùng nhẹ nhàng ôm chặt lấy thắt lưng Cố Cách.

Nụ hôn nóng bỏng của anh, nhẹ nhàng hòa tan em trong ấm áp và bình yên nơi anh.

Em đã từng nghĩ anh là gia đình của em, là thứ cả đời em đều muốn có được, em nghiêng ngả lảo đảo đi thật lâu mới phát hiện, phong cảnh bên đường tất cả đều là anh.

Cố Cách, thì ra anh chính là con đường về nhà của em.

“Chúng ta làm đi, Bạch Đốc.”

– Toàn văn hoàn –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.