Có Bệnh

Chương 5




Edit: Nư

Hôm xảy ra chuyện là ngày Khương Chanh đi công tác trở về, đúng lúc ở bệnh viện có ca cấp cứu nên đến gần mười một giờ Kiều Ngộ An mới tan làm. Lúc ra lấy xe anh có hơi do dự là nên về chung cư của mình hay đến chỗ Khương Chanh, cuối cùng không yên lòng mà chọn vế sau.

Sau mấy ngày quan sát, anh cứ cảm thấy cả Thời Niên và Khương Tiểu Mễ đều chẳng xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Nhưng mà tự nhiên lòng anh cứ bồn chồn bất an nên mặc kệ đường xa, anh vẫn lái xe về Bốn Mùa Nhập Mộng. Gần đến nơi thì điện thoại đổ chuông, anh liếc nhìn một cái rồi ấn nút trả lời:

''Alo chị."

''Tiểu Mễ xảy ra chuyện rồi.'' Giọng Khương Chanh chưa từng căng thẳng như thế.

Kiều Ngộ An căng thẳng theo: ''Sao thế chị?."

''Hôm nay em không đi với nó nên chị đâu có yên tâm, chị qua đây theo nó nhìn thử. Lúc đầu có chuyện gì đâu, nhưng giờ chị nghe tiếng Tiểu Mễ đang hét bên trong, chắc có chuyện bất ổn rồi.''

''Chị đừng vội đi lên đó.'' Kiều Ngộ An bình tĩnh dặn dò: ''Chị về nhà lấy một liều thuốc an thần rồi đứng dưới biệt thự số bốn đợi em, mười phút nữa em tới.''

Cúp điện thoại, Kiều Ngộ An đạp ga phóng xe về Bốn Mùa Nhập Mộng. Anh không biết tại sao Khương Tiểu Mễ lại đột ngột phát bệnh, cũng không biết giờ Thời Niên thế nào rồi, nhưng anh không thể để Khương Chanh mạo hiểm đi lên. Một khi Khương Tiểu Mễ đã phát bệnh thì sẽ chẳng biết ai là ai, đả thương người ta bất chấp. Thời Niên dù gì cũng là đàn ông, còn có thể chống chịu được, nhưng Khương Chanh thì khác.

Tới trước biệt thự số bốn, xe còn chưa kịp dừng lại thì Kiều Ngộ An đã mở cửa đi xuống, Khương Chanh cầm thuốc an thần chạy đến đưa cho anh: ''Chị vẫn nghe tiếng nó.''

Kiều Ngộ An nhìn biệt thự số bốn, chẳng nói chẳng rằng nhắm thẳng cây tùng bên gác mái mà trèo tọt lên.

Đúng là vẫn còn tiếng động nhưng không phải tiếng Khương Tiểu Mễ hét mà là tiếng đồ vật gì đó rơi lộp bộp xuống đất, Kiều Ngộ An nhanh chân bước vào gác mái nhỏ.

Gác mái nhỏ vẫn như lần trước anh đến, chỉ khác là lúc này đống búp bê vải kia đang nằm rải rác bừa bộn khắp nơi, Khương Tiểu Mễ không ở đây, mấy âm thanh đó là truyền đến từ dưới lầu.

Kiều Ngộ An đi xuống, vừa đi vừa mở hết đèn trong nhà lên, đầu tiên là xông vào phòng ngủ của Thời Niên, tuy trong phòng cực kì bừa bộn nhưng mà không có người.

Ở ngoài lại có tiếng động, Kiều Ngộ An lại vội chạy theo nơi phát ra âm thanh đó. Còn chưa đến nơi thì anh nghe được một tiếng mèo kêu, phút chốc sáng tỏ được nguyên nhân Khương Tiểu Mễ phát bệnh.

Ban đêm Khương Tiểu Mễ không được nhìn thấy mèo, nếu thấy là phát bệnh ngay.

Kiều Ngộ an bước đến cửa căn phòng có tiếng của Khương Tiểu Mễ thì phát hiện chỗ này là thư phòng với cả một giá sách to kín bức tường, nhưng lúc này số sách đó đã rơi xuống đất hết một nửa, Khương Tiểu Mễ đang giẫm lên những cuốn sách, tay cầm chiếc kéo vốn thường dùng để xé mấy con búp bê mà chĩa về phía con mèo đứng trên kệ sách.

Con mèo kia bị kích động đến xù cả lông lên, bộ dáng như sẵn sàng vồ người bất cứ lúc nào.

Kiều Ngộ An không dám phát ra tiếng động, rón rén cẩn trọng đi đến cạnh Khương Tiểu Mễ, rút liều thuốc tiêm đã chuẩn bị sẵn trong túi.

Thực chất liều an thần này vốn là thuốc gây mê, nhưng tình huống của Khương Tiểu Mễ rất đặc biệt nên được kê toa, lúc nào trong nhà cũng thủ sẵn một hoặc hai liều.

Nhân cách ''Khương Chanh'' của Khương Tiểu Mễ vốn bình thường đã không nghe lời anh nói, bây giờ còn phát bệnh thế này thì càng khó mà nói chuyện, Kiều Ngộ An cũng không dại mà tầm này phí thời gian nói chuyện với cô bé. Anh còn chưa có thời gian nhìn xem Thời Niên thế nào rồi, mang Khương Tiểu Mễ về nhà trước rồi tính.

Khi bị kim tiêm đâm vào người, Khương Tiểu Mễ đột ngột chĩa kéo về phía Kiều Ngộ An theo bản năng phòng bị, Kiều Ngộ An sớm đoán trước, nhanh lẹ khống chế tay cô bé, thuốc cũng từ từ ngấm vào, Khương Tiểu Mễ dần nhắm mắt, kéo trong tay rớt xuống đất.

Con mèo kia hình như cũng cảm thấy nguy hiểm đã qua đi, kêu meo một tiếng.

Kiều Ngộ An nhìn con mèo một cái, rút kim tiêm, bế Khương Tiểu Mễ đã ngủ say rời khỏi thư phòng, đi thẳng xuống lầu.

Khương Chanh đứng ngoài cửa chờ, thấy anh bế Khương Tiểu Mễ ra thì nhanh chóng ôm lấy cô bé, tất nhiên không quên bên trong còn một người nữa.

''Cậu ta sao rồi?''

''Em còn chưa xem xem cậu ấy thế nào, chị mang Tiểu Mễ về trước đi.'' Kiều Ngộ An xoay người "Để em đi xem thử.''

Biệt thự lớn như vậy nhưng Kiều Ngộ An nghĩ Thời Niên chỉ có thể đi lại giữa hai căn phòng, cậu không có thói quen mở đèn, mà ai lại đeo kính hồng ngoại đi đi lại lại khắp nhà? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Kiều Ngộ An vẫn đi tìm từng căn phòng đóng cửa một, quả như dự liệu, bên trong rất sạch sẽ chứ không có dấu vết của người nào lui tới.

Kiều Ngộ An trở lại thư phòng ban nãy. Thư phòng này chỉ có một gian duy nhất, không được thông với bất cứ gian nào khác, thậm chí anh cũng tìm dưới gầm bàn luôn rồi nhưng chẳng thấy tung tích Thời Niên.

Về phòng ngủ lần nữa, nhưng căn phòng này trống trải đến mức nhìn một cái là thu hết được vào mắt, khó mà trốn được lắm.

Trong phòng ngủ còn có một phòng tắm nữa, Kiều Ngộ An cũng mở cửa kiểm tra thử nhưng vẫn chẳng tìm được gì.

Chẳng lẽ lúc Khương Tiểu Mễ nổi điên thì Thời Niên đã rời khỏi biệt thự rồi? Nhưng vừa rồi lúc anh bế Khương Tiểu Mễ xuống lầu thì cửa biệt thự khoá trái mà? Thời Niên hẳn là không thể rời đi được.

"Thời Niên!" Kiều Ngộ An đứng trước cửa phòng ngủ hướng phía hành lang trống trãi mà gọi to, nhưng đáp lại chỉ là tiếng những bức tường vọng lại chính giọng của anh. Lúc anh chuẩn bị đi đến các phòng khác để tìm thì đột nhiên phát hiện vài dấu vết trên sàn nhà.

Sàn nhà là sàn gỗ màu nâu sẫm, thêm ánh sáng trong nhà có phần tối tăm, không nhìn kĩ là không thể thấy được. Nãy giờ Kiều Ngộ An chỉ lo tìm chứ không để ý mấy tiểu tiết này, giờ mới thấy những vết máu nhỏ lan từ thư phòng chạy đến tủ quần áo trong phòng ngủ thì đột ngột đứt đoạn.

Kiều Ngộ An không chần chừ mở toang cửa tủ. Thời Niên đang ngồi co ro góc tủ, tay cậu đang ôm lấy đầu còn người thì run lẩy bẩy, bàn tay kia bê bết máu đỏ.

"Thời Niên." Kiều Ngộ An ngồi xổm xuống, chốc lát không dám đụng vào người cậu: ''Cậu bị sao vậy? Bị thương ở đâu?."

Thời Niên không đáp lời anh, sau khi nâng mắt mơ màng nhìn anh, người cậu như không thể chống đỡ nổi nữa, ngã sang một bên rồi bất tỉnh nhân sự.

Kiều Ngộ An cẩn thận ôm Thời Niên ra ngoài rồi kiểm tra kĩ càng các vết thương trên người cậu. Chỗ bị thương sâu nhất là ở vai, là do kéo gây ra, hai cánh tay cũng có nhiều vết thương lớn nhỏ không giống nhau, có cái chỉ trầy nhẹ như bị xược qua, có cái lại nhìn rất thảm. Không biết bị thương thế này bao lâu rồi nhưng hiện tại vẫn chảy rất nhiều máu, khiến gương mặt Thời Niên vốn đã không có huyết sắc vì bệnh tật giờ lại càng thêm trắng bệch.

Kiều Ngộ An không dám chậm chạp, cầm máu sơ sơ cho Thời Niên rồi cõng cậu trên lưng đi xuống lầu.

Anh là bác sĩ thật, nhưng ở nhà cũng chỉ để vài loại thuốc cơ bản cần dùng, vết thương của Thời Niên nặng thế này chỉ có thể chở đến bệnh viện xử lý thôi.

Lúc bế Thời Niên đặt vào ghế phó lái, Khương Chanh cũng vội vàng chạy từ biệt thự số một tới, từ xa đã nhìn thấy bộ dạng bê bết máu của Thời Niên thì hoảng sợ: "Tiểu Mễ làm cậu ấy bị thương hả?."

"Nhìn miệng vết thương thì chắc là vậy." Kiều Ngộ An nói rồi vòng qua thân xe mở cửa ghế lái "Không nói nữa, em chở cậu ấy đi bệnh viện đã."

"Ừ." Khương Chanh cũng không hỏi nữa "Có gì cứ gọi cho chị."

Trên đường đến bệnh viện, Kiều Ngộ An cũng gọi cho đồng nghiệp trực ban tối nay nhưng vẫn không ngăn được Thời Niên đang ngồi run lập cập ở ghế phụ, dù cậu vẫn hôn mê từ nãy giờ chưa từng tỉnh lại.

Kiều Ngộ An thử chạm vào tay cậu, lạnh lẽo đến mức tựa như không phải tay của người sống.

Tới bệnh viện, Kiều Ngộ An đi cùng các đồng nghiệp vào phòng cấp cứu để chữa trị. Cơ thể Thời Niên vẫn run rẩy không kiểm soát, dường như cậu đang sợ, không đơn thuần là sợ việc bị Khương Tiểu Mễ đả thương trước đó mà hình như còn chất chứa nỗi sợ khác, nhưng trước khi Thời Niên tỉnh lại thì Kiều Ngộ An vẫn chưa nói được là phản ứng này từ đâu mà ra.

Các vết thương được xử lý gần một tiếng mới xong. Mấy vết bị rách là Kiều Ngộ An tự khâu, anh là bác sĩ có tay nghề khâu có tiếng ở bệnh viện này, anh hi vọng chúng sẽ không lưu lại vết sẹo trên người cậu.

Những chỗ không cần khâu cũng đã băng bó cẩn thận, để tránh vết thương bị viêm và nhiễm trùng, bác sĩ đã kê thuốc kháng sinh và thuốc bôi cho Thời Niên.

Làm việc cùng Thời Niên đều là người anh quen, bác sĩ phụ trách điều trị cũng không thèm khách sáo hỏi anh:

"Cậu này là ai vậy? Sao lại bị thương thành như này?."

Kiều Ngộ An nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Hàng xóm của tôi."

"Cần báo cảnh sát không?." Bác sĩ không yên tâm mà nói: "Cái này là cố ý gây thương tích đó"

Kiều Ngộ An đòi báo cũng không được mà không báo cũng không xong, chuyện này muốn giải quyết thế nào thì phải xem ý của Thời Niên, tất nhiên có thể cậu sẽ tha thứ, còn nếu không tha thứ thì bất kể hậu quả gì anh cũng phải gánh chịu, cuối cùng người sai vẫn là anh.

"Chờ cậu ấy tỉnh rồi tôi hỏi." Kiều Ngộ An cười: "Hôm nay cảm ơn anh nha, bữa nào tôi mời anh ăn cơm."

"Khách sáo gì? Hôm nay vốn là tôi trực ban nên đây cũng là công việc phải làm, nhưng mà nếu cậu đã muốn mời cơm tôi thì tôi cũng không có từ chối nha." Bác sĩ vỗ vai Kiều Ngộ An: "Được rồi, tôi có việc bận đi trước, nếu cậu chưa về nhà thì cứ qua phòng nghỉ bên kia đợi đi, cậu ấy không sao đâu, chắc sáng mai là tỉnh dậy rồi."

"Vâng."

Sau khi đồng nghiệp rời đi, Kiều Ngộ An cũng không qua phòng nghỉ, dù kết quả kiểm tra đã chứng minh cơ thể Thời Niên phát run không phải vấn đề gì to tát, nhưng anh vẫn không yên lòng, quyết ngồi đây cả đêm.

Cả một đêm này, cơn run rẩy của Thời Niên gần như chưa từng dừng lại, cứ ngỡ là lúc ngủ say thì sẽ ngừng, nhưng lúc sau lại run tiếp. Kiều Ngộ An vẫn luôn ngồi đây nhìn Thời Niên từ đêm mịt đến hừng đông, anh vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho một người đàn ông to con lớn xác như Thời Niên phải sợ hãi đến vậy?

Trên thực tế, đúng là Khương Tiểu Mễ đả thương bất ngờ người khác, nhưng Thời Niên là người trưởng thành, lại còn là đàn ông, không thể bị một đứa trẻ tấn công đến mức bị thương thê thảm như vậy được, suy nghĩ rối rắm một lúc cũng không ra, mọi chuyện sao lại thành ra thế này?.

Trời tờ mờ sáng Thời Niên mới xem như đã ổn định bớt, không còn run nữa. Kiều Ngộ An thở pháo nhẹ nhõm, quyết định xin nghỉ phép một hôm. Nếu Thời Niên tỉnh lại rồi muốn về nhà, Kiều Ngộ An cũng phải đưa cậu về, anh gọi một y tá đến nhờ cô trông Thời Niên giúp mình rồi rời đi.

Từ lúc du học trở về, Kiều Ngộ An chưa xin nghỉ phép ngày nào, hỏi cái là chủ nhiệm đồng ý luôn chứ không hỏi nhiều, Kiều Ngộ An mới trở lại phòng khám bệnh trò chuyện với y tá chưa được đôi câu thì y tá từ phòng cấp cứu vội vàng chạy vào:

"Bác sĩ Kiều, anh đi xem thử, bạn anh tỉnh rồi, nhưng mà nó lạ lắm.''

HẾT CHƯƠNG 5.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.