Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 216




Cô quyết định làm thư ký Dạ Thiên Ưng, bởi cô muốn trả anh món nợ ân tình này, và cũng có lẽ vì lý do…cô muốn ở chung một nơi với anh. Cùng lắm thì giữ bí mật trong công ty thôi.

Cô lễ tân đứng đó nghe thấy Ngô Hiểu Dao nói vậy thì tỏ vẻ khinh thường, co ta vậy mà làm thư ký à? Cô ta muốn nhìn thấy thư ký Hạ Uyển Uyển tự tử đấy à?

"Xin lỗi, chúng tôi không nhận được thông báo tuyển thư ký. "

Ngô Hiểu Dao không thuộc phạm vi này, giờ cửa chính cũng không vào được thì sao nhỉ? Đột nhiên cô nhanh nhạy: "Vậy tôi có thể gặp quản lý Lăng Thánh Quân được không?"

Nhân viên lễ tân thấy mình không đuổi được cô gái này đi:" Cô có quan hệ thế nào với quản lý Lăng Thánh Quân?"

"Tôi là chị gái của cậu ấy."

Nhâm viên lễ tân nghe thấy thế thì ngẩn ngơ người, chị quản lý Lăng, nhưng quản lý Lăng Thánh Quân là lãnh đạp trực tiếp cho cô mà, cô vội vàng kết nối với điện thoại Lăng Thánh Quân: "Quản lý Lăng, chào ngài, chị ngài đến tìm ạ"

Lăng Thánh Quân bên kia đầu dây điện thoại thì xém chút nữa xỉu taaij chỗ, mình có một anh trai, lấy đâu ra chị gái? Kẻ nào rãnh rỗi đi nhận họ hàng với anh thế?

“Tôi không có chị gái." Lăng Thánh Quân tức giận đáp lại, lập tức cúp điện thoại, trong miệng còn lẩm bẩm một câu: "Con bà nó, muốn lợi dụng ông đây à?"

Nhân viên lễ tân giờ mới hiểu ra, cô bị Ngô Hiểu Dao lừa, mặt mày tức giận: "Cô à, quản lý Lăng của chúng tôi đã nói rồi, anh ấy không có chị gái, nếu cô còn chưa chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát."

"Cô ơi, làm phiền cô gọi cho quản lý Lăng một lần nữa đi, nói cậu ta biết tôi tên là Ngô Hiểu Dao."

Cô lễ tân nhíu mày khó chịu nhưng cũng nhấc điện thoại bất đắc dĩ lên: "Quản lý Lăng, cái người tự nhận là chị gái của ngài ấy, cô ta bảo cô ta tên Ngô Hiểu Dao ạ." Cô lễ tân vừa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy cái rụp.

"Quản lý của chúng tôi tự cúp điện thoại rồi này, cô còn nói gì nữa hả? Nếu như không còn thì mời đi giùm." Nghe giọng trách cứ của cô lễ tân, Ngô Hiểu Dao rời đi trong tiếc nuối.

Lăng Thánh Quân này bị gì vậy, chẳng lẽ không nhớ ra cô?

Cửa thang máy “Ting ting” một tiếng rồi mở ra, Lăng Thánh Quân chạy vọt đến quầy lễ tân, thở hổn hển hỏi cô nhân viên: "Hiểu Dao đâu?"

Cô lễ tân vừa nghe thì ngẩn người, lắp ba lắp bắp đáp lại quản lý: "Cô gái ấy mới đi khỏi."

Không đợi nhân viên lễ tân nói xong, Lăng Thánh Quân nhấc chân chạy ra khỏi công tay, thật may anh chạy rất nhanh, liếc thấy Ngô Hiểu Dao đang bước xuống cầu thang: "Hiểu Dao."

Nghe tiếng gọi, cô quay đầu, xoay người bước về phía Lăng Thánh Quân: "Quản lý Lăng à, vì tôi không vào được công ty nên mới kêu cậu xuống đây." Mặc dù tính tình Thánh Quân xấu xa, rất không có tình người, nhưng giờ thì chỉ có thể cầu cạnh anh ta mà thôi.

"Mẹ kiếp, cô làm cái gì thế, cái gì mà chị tôi, rõ ràng tôi lớn hơn cô mà!" Lăng Thánh Quân nói trong bất mãn, một tay nhét vào túi áo, một tay kéo Ngô Hiểu Dao vào lại công ty.

Bây giờ thang máy đã có một cô gái khác trực, không phải Trương Mẫn, cô không biết người này.

Không bao lâu cô đã tới phòng làm việc của Lăng Thánh Quân.

Lăng Thánh Quân ngồi trên ghế làm việc tò mò hỏi Ngô Hiểu Dao: "Tại sao cô lại tới công ty? Hơn nữa sao mặc kiểu đó vậy?" Nhìn cái bộ đồ đang mặc mà cô bất đắc dĩ không thôi.

"Thiên Ưng bảo anh ấy thích thế."

"............" Nghe cô ấy nóng vậy, Lăng Thánh Quân suýt té ngửa. Dạ Thiên Ưng mà thích cô ăn mặc kiểu này à? Có cô ngốc mới tin lời anh ấy.

"Đúng rồi, tôi tới làm thư ký cho anh ấy. "

Lăng Thánh Quân hiểu rồi. Chắc Ngô Hiểu Dao muốn gây bất ngờ với Dạ Thiên Ưng, nên mới tới tìm mình đây mà!

Tất nhiên là Lăng Thánh Quân sẽ giúp cô, anh cũng muốn thấy bộ mặt vui vẻ của anh Dạ Thiên Ưng nhà mình.

Đúng lúc Hạ UYển UYển không có ở đây, phòng thư ký không còn ai quản lý, cho nên Lăng Thánh Quân trực tiếp dẫn Ngô Hiểu Dao vào trong.

"Ừm." Lăng Thánh Quân khẽ ho một tiếng.

"Chào quản lý Lăng, có chuyện gì không ạ?"

Nhìn Ngô Hiểu Dao bên cạnh rồi liếc người kia một cái, anh lên tiếng: "Giờ quản lý Hạ không có ở đây, mà bên chủ tịch Dạ lại thiếu thư ký làm việc, tôi mang em gái tới đây thay cho quản lý Hạ.”

Cái gì mà em gái? Rõ ràng là mình lớn hơn mà, Lăng Thánh Quân đúng là nhỏ mọn mà! Không để mình thua thiệt chút nào cả, mới xưng làm chị gái cậu ta một lát, giờ nói mình là em gái cậu ta, đồ đàn ông hẹp hòi.

Vị quản lý kia khẽ vỗ lên tay cô: "À, trước tiên cô đi theo tôi, lát nữa rồi đến phòng nhân sự báo cáo." Cô vội vàng đi theo người quản lý kia.

Ai ngờ, Lăng Thánh Quân nhân lúc bốn bề yên ắng, tiến lên nhéo cô một phát rõ đau.

"A." Cô khẽ kêu lên một tiếng, phẫn hận xoay người liếc Lăng Thánh Quân. Cô cũng biết Lăng Thánh Quân chả phải đồ tốt lành gì, giơ chân đạp cho anh ta một phát. Lăng Thánh Quân nhanh nhẹn né người, lè lưỡi chế giễu cô.

"Hừ!" Cô hừ nặng, sau đó đi theo cô quản lý kia.

Người quản lý Đới kia dẫn cô tới một căn phòng làm việc thật to, cả phòng không có một bóng người, chắc chắn đã đi làm việc hết rồi.

"Mặc cái này vào, tháo bím tóc ra luôn, thay xong thì đi tìm tôi." Nói xong, bà ta đưa cho cô một bộ đồ công sở màu đen chuyên nghiệp.

Cô lúng túng gật đầu đáp ứng, lại phải đi thay đồ rồi.

CŨng không phải tại cô không nghe lời Dạ Thiên Ưng đâu nhé, do quản lý bảo cô tháo bím tóc ra đấy.

Trên người cô là một bộ tây trang màu đen, dưới chân là chiếc váy ngắn rất hợp với vóc người cao gầy của cô, càng khiến chiếc đùi trở nên thon dài.

Lúc đi tới trước mặt người quản lý kia, bà ta đã thay đổi sắc mặt ngay tức khắc, chỉ mới thay đổi bộ đồ mà con bé lại xinh lên trông thấy.

"Cô đem phần tài liệu này đến phòng làm việc của chủ tịch, sau đó ở lại nghe căn dặn của chủ tịch."

Nhận lấy xấp tài liệu, một phần là cô thích công việc mới này, một phần cô rất muốn gặp Dạ Thiên Ưng, và cô tự tin gật đầu bước đi đến đó.

Trực tiếp lên 50 tầng, cô đã đứng trước phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng, trong lòng hồi hộp khôn nguôi, cô vươn tay đẩy cánh cửa chính ra, ló đầu dòm quanh phòng làm việc của anh, ngờ đâu cô nhìn thấy...

Dạ Thiên Ưng đang ngồi trên ghế salon trong phòng, trên tay anh là một khẩu súng ngắn, mỉm cười nhìn Lăng Thánh Long (anh trai Lăng Thánh Quân nhé)

Đột nhiên nụ cười trên môi Dạ Thiên Ưng biến mất, thay vào đó là tầng tầng băng lãnh lẽo trên mặt: “Ai?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.