Hôm nay Ngô Hiểu Dao tới bệnh viện, Bắc Thiên Thần cũng đi theo cô.
Ngồi ở cửa phòng bệnh mà mặt mày cô ủ rũ, lo lắng đan xe lo âu, cô không muốn mất đi bất kỳ người thân nào, chỉ cầu cầu xin ông ngoại có thể có chuyển biến tốt mà thôi.
"Dao Dao, ăn một chút gì đi." Bắc Thiên Thần đi tới đưa cho Ngô Hiểu Dao tô cháo tổ yến.
Cô chán nản lắc đầu không muốn ăn, từ chối ý tốt của anh.
Bắc Thiên Thần buồn bã ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói như khuyên bảo ai đó vậ: "Ăn chút đi nào, được không?"
Thoáng chốc......
Trái tim cô nhảy lên “thịch thịch”....
Mới vừa rồi điệu bộ của Bắc Thiên Thần rất giống Dạ Thiên Ưng, ngay cả cách nói chuyện với cô cũng giống.
Không thể không thừa nhận cô đang nhớ Thiên Ưng, rất nhớ anh.
Khi người con gái lâm vào thời điểm mất mát thì thứ cô ấy nghĩ đến đầu tiên là người đàn ông yêu thương cô ấy, nhưng Dạ Thiên Ưng không có bên cạnh cô.
Cô không muốn báo cho Dạ Thiên Ưng biết, dù sao anh ấy cũng đang lo cho sự nghiệp của mình.
Mặc dù, bây giờ cô rất khát khao anh ấy quay về bên cạnh cô.
Nhận lấy tô cháo tổ yến trên tay Bắc Thiên Thần, cô khẽ cười: "Cám ơn anh Bắc Thiên Thần."
Nghe giọng nói dịu dàng của cô ấy, nhìn nụ cười thuần khiến của cô ấy, gương mặt anh hơi đỏ, rồi anh giơ tay về phía mặt cô ấy, nhưng đúng lúc ấy cô vươn tay xoa mặt khiến anh bất giác thu tây về.
Anh muốn sờ khuôn mặt cô, nhưng anh biết cô không thuộc về anh......
Nhìn động tác Bắc Thiên Thần, Ngô Hiểu Dao ngẩn ra nhưng không nghĩ gì thêm, đứng dậy.
"Đi đâu vậy?” Bắc Thiên Thần tò mò hỏi.
"Em mang qua cho mẹ, bà ấy cũng chưa ăn gì."
"Ha ha, em ăn đi, anh mang cho dì ấy rồi."
Bắc Thiên Thần nói câu này xong thì cô cảm kích anh vô cùng.
Lòng cô bây giờ rất yếu mềm, chỉ cần ai đó làm gì tốt một chút thôi, cũng khiến cô cảm kích người đó rất nhiều.
Cô cảm thấy Bắc Thiên Thần như ánh mặt trời ấm áp trong lòng cô vậy, mỗi lần đều chiếu sáng nỗi buồn man mác ở đó......
"Mẹ." Ngô Hiểu Dao đi vào phòng, đôi mắt đã hơi ươn ướt: "Hay chúng ta đi mượn cậu ít tiền được không mẹ?"
Cô thật sự không còn cách nào rồi, chỉ có thể xin mẹ đi vay tiền cậu mà thôi.
Anh trai mẹ Ngô là ai, mẹ Ngô so với ai hiểu ông ấy hơn cả, bà lắc đầu, nhìn người cha của mình đang nằm yên trên giường bệnh: "Cậu con sẽ không cho chúng ta mượn tiền đâu con ạ."
Anh trai của mẹ Ngô cũng tương đối khá giả, trong nhà chắc chắn cũng có vài chục vạn. Nhưng đời mà, có vài người có hiếu, lại có vài người lại vô cùng bất hiếu. Anh trai bà khi kết hôn thì ném cha cho mẹ, chưa từng ghé đến nhà cũ thăm một lần, ông cũng là một người tương đối ích kỷ, cái gì cũng phải vắt ra nước mới chịu.
Ngô Hiểu Dao thở dài, rồi lẳng lặng nhìn ông ngoại đang nằm bất tỉnh trên giường, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Không có tiền thật đáng sợ, nhưng lúc không có tiền lại không có ai để mượn càng đáng sợ hơn.
Cô từng có suy nghĩ, lấy viên món quà "Kim cương chi yêu" mà Dạ Thiên Ưng tặng mình đi cầm cố......
Nhưng cô không biết nếu mình làm như vậy có phải đang dùng tiền của Dạ Thiên Ưng hay không.
"Dao Dao, trước tiên con về trường đi, đừng làm chậm trễ việc học."
"Dạ." Lau hết nước mắt trên mặt, cô đi theo Bắc Thiên Thần về trường học......
Về đến trường cũng đã hơn mười giờ tối.
Đi giữa sân trường, cơn gió đêm quất qua người khiến cơ thể cô lạnh cóng.
Hôm nay đã vào đông rồi, cỡ vài ngày nữa thì đến năm mới, cô mong sao bệnh của ngoại có chuyển biến tốt hơn để cả nhà đón năm mới thật vui vẻ.
Giữa những lo lắng bận tâm, chợt Bắc Thiên Thần đem áo khoác lên người cô.
Cô ngẩn người một chút, quay đầu nhìn về phía Bắc Thiên thần: "Không sao đâu, em không lạnh." Nói xong, cô định đưa tay đẩy áo khoác của anh ra.
Nhưng là......
Bắc Thiên Thần theo bản nắng tóm lấy tay cô: "Không được."
Bây giờ cô thật sự lúng túng, mấy ngày nay Bắc Thiên Thần đối với cô rất tốt, lại chăm sóc rất kỹ lưỡng nhưng có phải hơi quá rồi không?
Cô rút tay lại, nhưng Bắc Thiên Thần không có ý buông tay ra?
"Học trưởng Thiên Thần?"
"A, xin lỗi." Bắc Thiên Thần ngại ngùng bỏ bàn tay lạnh ngắt ấy ra, bước thật nhanh về hướng ký túc xa nữ.
Anh không biết lý do gì mà càng ngày anh càng không nhịn được.
Tại sao mỗi khi lơ đãng anh sẽ làm mấy hành động mập mờ với cô như vậy?
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, anh sợ có một ngày, anh sẽ phản bội anh trai của mình.
Tới cửa phòng, NGô Hiểu Dao trả áo khoác lại cho anh, Bắc Thiên Thần lửng thửng đi về phòng.....
Hôm sau trời vừa sáng......
Ngô Hiểu Dao bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Cô mặc chiếc áo ngủ bằng bông đi ra mở cửa. Vừa mới ngó xem thử thì cơn buồn ngủ của cô biến mất ngay lập tức. Trước mặt cô là một con rối Crayon Shinchan khổng lồ đứng sừng sững tại cửa.
Hai nhân viên này thường xuyên đến đây giao hàng cho cô, thường thì chia nhau mà đi, đã quen mặt cô rồi. Mà hôm nay con rối này quá lớn nên hai người đi cùng nhau.
Bọn họ đem nó vào trong phòng rồi rời đi.
Cô đúng đó, nhìn chăm chăm vào con Crayon Shinchan trước mặt mình. Dạ Thiên ưng biết cô thích xem Crayon Shinchan 》, nhưng cô không ngờ anh có thể tặng một con rối to như thế này, chắc chiều cao cỡ một mét chín.
Thấy nó, cô cười, nhưng nước mắt cũng rơi xuống cùng.
Bây giờ cô không vui, cô lo cho bệnh tình của ngoại.
Cô vòng tay ôm lấy cả người nó vào trong lồng ngực.
Cô đột nhiên thấy nó thật ấm áp, tựa như Dạ Thiên Ưng vậy.
"Thiên Ưng, chừng nào thì anh mới về?" Ngô Hiểu Dao nỉ non, cô tính cỡ ngày 20 anh mới về được.
Đột nhiên, cái con Crayon Shinchan cũng vòng tay ôm lấy cô.
Cô ngẩn người, tại sao con rối này lại chủ động ôm cô?
Cô hốt hoảng đẩy nó ra, nhưng dù dùng sức thế nào cũng không rời khỏi lồng ngực nó được.
"Bé con, anh đã về."
Hình như cô nghe được tiếng Dạ Thiên Ưng, hay mình nghe nhầm?
Cô ngẩng đầu lên nhìn mặt nó.
Một vết rách??
Cô vươn tay kéo cái đầu Crayon Shinchan......
Hiểu Dao kích động hét lên: “Thiên Ưng à!!” Rồi ôm chầm lấy anh.