Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 186




"Mấy người không được lấy chúng!!" Ngô Hiểu Dao tức giận ngăn cản mọi người lấy kẹo của cô. Nhưng mọi người đâu để ý đến câu nói kua? Đến đây không gì đó có thể ngăn cản được??

Không bao lâu thì kẹo ở trong phòng đã bị mọi người lấy hết, Ngô Hiểu Dao mất mác ngồi xuống đất, "Oa" một tiếng khóc rống lên......

Cô rất ít khóc ở nơi nhiều người, nhưng lần này cô thật nhẫn nại không được..

Cô không muốn gọi người khác chia sẻ ngọt ngào của mình cùng Dạ Thiên Ưng. Cô cũng không muốn người khác chiếm đoạt hạnh phúc duy nhất mà mình có......

Nhưng có một số người, chính là vô tình như thế, bọn họ ăn sạch sành sanh, còn có thể lạnh lùng nói: "Làm gì dễ giận như vậy? Cũng chỉ là mấy viên kẹo mà thôi!" Nói xong, các nữ sinh liền rối rít rời khỏi phòng của cô.

Ngô Hiểu Dao cuộn mình ngồi trên sàn khóc thút thít, nước mắt tràn ngập gương mặt của cô......

Không có, cái gì cũng đều không có, ngay cả vật duy nhất anh để lại cũng không thấy rồi. Những thứ ngọt ngào kia Dạ Thiên Ưng cho cô lập tức trở thành hư không rồi......

Khi La Bích Nghi lúc trở lại, thấy cô khóc lớn, cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. Nhìn kẹo trong phòng, toàn bộ biến mất.

"Mẹ kiếp!!" La Bích Nghi phẫn hận nói một tiếng, bỏ thuốc trên đất đạp cửa bỏ chạy.

"Đợi chút, Bích Nghi!!!" Cô khóc lóc rối rít gọi lại La Bích Nghi.

La Bích Nghi là chị em tốt của cô, cho nên cô không muốn La Bích Nghi cũng vì mình mà dính líu, càng không muốn Trần Tâm Nghi chọc phải cái gì mầm tai vạ: "Thôi, Bích Nghi."

La Bích Nghi chân mày nhíu lại, những nữ sinh kia thật quá đáng, thế nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần khi dễ Ngô Hiểu Dao?? Cô chính là trời sanh thiện lương, nhưng là cũng không đến mức như vậy chứ??

Nghĩ xong, Ngô Hiểu Dao hơi cười, mưu tính sâu xa ngồi xuống bên cạnh cô: "Không quan trọng Dao Dao, nhẫn nại, lập tức liền sẽ kết thúc......"

Đúng vậy a, lập tức liền sẽ kết thúc! Cô tin tưởng Dạ Thiên Ưng nhất chắc chắn tới giải cứu Ngô Hiểu Dao đấy!

Ban đêm, Ngô Hiểu Dao rất khó ngủ, bởi vì cổ cùng với gương mặt như thiêu như đốt khổ sở, trằn trọc trở mình, cô rốt cuộc dần dần ngủ thiếp đi......

Nhưng...... Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cô rõ ràng cảm thấy có một đôi tay tại êm ái sờ gò má của mình.

Mở mắt buồn ngủ, Ngô Hiểu Dao thấy rõ ràng một bóng dáng ngồi ở trước giường mình.

Cô không có kinh hoảng, không có sợ hãi. Mà là nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy cái đó bóng dáng khôi ngô: "Thiên Ưng...... Thiên Ưng...... Là anh sao???"

Có lẽ là đang nằm mơ! Có lẽ Dạ Thiên Ưng trước mặt chỉ là trong mộng xuất hiện, nhưng là, cô cũng cảm thấy thật thỏa mãn, thật thỏa mãn! Cô nhớ anh rồi, thật là nhớ, thật là nhớ......

"Bé con, là anh." Dạ Thiên Ưng trong lời nói tràn đầy nhu tình, anh nói xong, một tay khẽ vuốt ve cô, một cái tay ôm chặt lấy cô.

Hắn vi phạm nguyên tắc của mình, hắn nói qua sẽ không quan tâm Ngô Hiểu Dao. Nhưng là hắn thật không cách nào nhẫn nại rồi, nghe La Bích Nghi chuyện của Ngô Hiểu Dao, lương tâm của anh đau, thật là đau.

"Thiên Ưng......" Cô một tiếng la lên đi qua, phát ra một tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Truyền vào tai Dạ Thiên Ưng trong lòng đều là một cảm giác bận tâm đau đớn, cô rốt cuộc bị như thế nào mới có thể khổ sở như thế tiếng khóc tê tâm liệt phế đây??

Dạ Thiên Ưng khẽ hôn mái tóc của cô, nhẹ nhàng đẩy ra cô......

Trong bóng tối anh không cách nào thấy rõ dáng vẻ mê người kia. Nhưng là nếu như mở đèn, anh lại bất nhẫn thấy cô bị thương......

Bồi hồi, Dạ Thiên Ưng ngồi dậy, mở đèn trong phòng.

Ngô Hiểu Dao kinh hoảng dùng chăn che lại đầu: "Không cần...... Không cần mở đèn!!"

Bộ dáng bây giờ của cô nhất định rất xấu, cô không muốn Dạ Thiên Ưng nhìn thấy bộ dáng này! Cô sợ Dạ Thiên Ưng sẽ ghét bỏ mình.

Dạ Thiên Ưng cười khổ, ngồi về bên cạnh của cô: "Tiểu bảo bối, anh rất lâu không có gặp em rồi, vén chăn lên, anh muốn nhìn em kỹ một chút." Nhóm người thương hại.

"Không! Không!!" Ngô Hiểu Dao kinh hoảng toàn thân đang run rẩy.

Dạ Thiên Ưng biết cô lo lắng, đưa tay dùng sức kéo chăn. Khi chăn kéo ra cái phút chốc kia, tim của hắn cũng bể......

Cô theo bản năng dùng đôi tay che mặt.

Môi Dạ Thiên Ưng nhẹ nhàng đặt trên cổ cô......

Bởi vì hành động ôn nhu này của anh, thân thể run rẩy dần dần khôi phục yên tĩnh. Cái hôn này, thật dịu dàng, thật dịu dàng......

"Bảo bối, lấy tay em ra, được chứ?" Dạ Thiên Ưng âm thanh vẫn như cũ khác thường dịu dàng, hơn có chứa vài phần khẩn cầu.

Cô do dự hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi để tay xuống tới, Dạ Thiên Ưng môi nhẹ nhàng lộ ở trên môi cô......

Cái hôn này so với lúc trước hôn mãnh liệt, nụ hôn nóng bỏng căn bản là chín trâu mất sợi lông (không đáng kể). Nhưng là nụ hôn này, lại làm ấm áp nội tâm của cô. Vào lúc cô khổ sở nhất, anh xuất hiện; lúc cô bàng hoàng nhất, anh cho cô một nụ hôn như vậy......

Ngô Hiểu Dao kia liền mang theo nước mắt, càng thêm đã ươn ướt.......

Dạ Thiên Ưng môi lưu luyến không rời đi môi của cô, nhìn hai hàng lệ bên má cô, vẻ mặt của hắn tràn đầy dịu dàng: "Bé con, rất đau sao?"

Cô trầm mặc không nói, chỉ hơi hơi lắc đầu.

Dạ Thiên Ưng đưa tay sờ cái trán của cô, cởi bỏ giầy nằm ở bên cạnh cô.

Một tay của anh ôm thật chặt lấy thân thể nhỏ nhắn, mà cô lẳng lặng rúc vào trong ngực Dạ Thiên Ưng, cảm thụ ấm áp......

"Thiên Ưng, anh không phải nói là không đến sao? Tại sao lại tới à?"

"Khụ......" Nghe xong lời của cô, Dạ Thiên Ưng lúng túng nắm thật chặt giọng nói.

Thật ra thì Ngô Hiểu Dao lời này là vô tâm thì sai lầm. Nhưng là Dạ Thiên Ưng nghe xong lại cảm giác anh mất sạch thể diện a.

Quả thật anh nói anh sẽ không đến thăm Ngô Hiểu Dao, hơn nữa công việc của anh thật vô cùng một tay bận rộn, nhưng anh còn sắp đặt thời gian đến đây, bởi vì anh có thể cảm thấy cô hiện tại cần mình......

"Dao Dao, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ không đưa kẹo cho em rồi!"

Dạ Thiên Ưng nghe được lời này, cô hơi ngẩn người một chút, vẻ mặt tràn đầy mất hứng: "Tại sao??" Vốn là hôm nay các bạn học cũng đoạt hết kẹo, cô liền đau lòng rồi, hiện tại Dạ Thiên Ưng còn nói không cho cô kẹo rồi hả? Cô bực chết!!

"Bởi vì a, anh sợ hội trưởng em sâu răng." Dạ Thiên Ưng cưng chìu nói xong, dịu dàng cười xuống.

Thật ra thì......

Hắn lại nhận được tin tức từ La Bích Nghi, La Bích Nghi kể hôm nay các bạn học giành kẹo của Ngô Hiểu Dao. Cho nên hắn quyết định không có đưa kẹo cho La Bích Nghi rồi.

"Không có a, em không có sâu răng a." Ngô Hiểu Dao có chút nũng nịu nói qua.

Dạ Thiên Ưng vừa dịu dàng cười một tiếng, khẽ vuốt hạ đỉnh đầu của cô: "Bảo bối, ngủ trước thôi."

"Vậy còn anh?"

"Cùng em ngủ." Dạ Thiên Ưng khẽ hôn cái trán của cô, đưa tay tắt đèn phòng......

Ha ha, nữ nhân khác thích tiền, Ngô Hiểu Dao thích kẹo, thật ra thì chỉ cần một câu nói của cô, Dạ Thiên Ưng là có thể mua một hãng kẹo cho cô. Nhưng anh biết, cô chân chính muốn thật ra thì cũng không phải là kẹo......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.