Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 171




Editor: Bỉ Ngạn Hoa

"Bảo bối, đừng kêu!!"

............

............

Đồng thơi ngăn lại tiếng kêu của cô, cả người Ngô Hiểu Hiểu rơi vào trang thái thẩn thờ.

Dạ Thiên Ưng?

Rốt cuộc hôm nay cô đã biết chỗ nào không đúng rồi?

Một Dạ Thiên Ưng bá đọa như vậy thì làm sao có thể bỏ qua cho mình. Tình cảm của anh là vậy à? Quá giỏi!

Lập tức, lửa giận trong lòng dâng lên tận đỉnh. Ngô Hiểu Dao xoay người đánh lên ngực của anh: "Anh thật sự hư quá đi, thiếu chút nữa em bị hù chết rồi đấy anh biết không?"

Cô sắp bị Dạ Thiên Ưng làm cho điên loạn rồi,, đầu tiên là trai bao giờ chuyển sang thầy giáo, mà chừ thì trở thành sắc lang? Đối với cô thì anh đã đùa tới bến rồi.

"ha ha, anh hư, anh rất hư." Nói xong, Dạ Thiên Ưng bế ngang Ngô Hiểu Dao lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa, giọng nói bỡn cợt: "Hù bảo bối rồi à, vậy anh phải đền bù đúng không?”

"Ai muốn anh bồi thường? Anh mau về phong anh đi." Nói là nói như vậy, thế nhưng khi cô bị anh ôm lên, nhịp tim tự nhiên gia tốc nhanh hơn, khuôn mặt nóng rực.

"Hả, em mà cứ bảo anh đi là anh cho gặp ma nữ tóc dài dưới kia đấy."

Bị Dạ Thiên Ưng xấu xa một nhắc nhở như vậy, Ngô Hiểu Dao lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn bị anh ôm lên trên giường.....

Bóng tối bên trong căn phong khiến họ không nhìn được khuôn mặt đối phương...... Nhưng bởi vì màu đen này, bọn họ vẫn có thể cảm thụ tất cả về nhau. Dạ Thiên Ưng dùng ngón tay sờ lên vành môi của cô......

Cảm giác ngón tay khô ráp ấy đang vuốt ve môi mình, khiến mặt cô ửng đổ, trái tim thấp thỏm không yên.

Từ từ cô nhận ra hơi ấm đang phả vào gò má của cô từ anh, mặt của anh đang chậm rãi dịch chuyển đến gần cô, cho đến khi dán sát chung một chỗ, đôi môi mềm mại của anh dán chặt lên môi hồng của cô.

Đã rất lâu bọn họ không hôn nhau, bốn ngày trước chỉ đụng chạm sơ qua mà thôi, căn bản không có cách nào để biểu đạt cái sự nhớ nhung trong một tháng không bên nhau của bọn họ!

Bây giờ cô cảm thấy sự triền miên này thật sự rất ngọt ngào, rất ngọt ngào! Là lần đầu tiên cô nhận thấy nó ngọt ngào đến lạ thường, dù sao nụ hôn này là vì tình yêu mà sinh ra......

Mượn màn đêm, một thiếu nữ ngượng ngùng như cô biến mất, đôi tay ôm lấy cổ của Dạ Thiên Ưng, cảm thụ nụ hôn của anh, và đáp lại nụ hôn của anh!

Đầu lưỡi mềm mại của anh trượt vào trong miệng cô.

Cảm giác cái lưỡi kia đang trêu đùa tỏng khoang miệng cô, đôi môi của cô nhẹ nhàng mút liếm đầu lưỡi của anh.

Được cô đáp lại, anh thật vui, thật sự rất vui......

Đầu lưỡi linh hoạt chuyển động bên trong, thưởng thức nước bọt của cô, anh cảm thấy nó như mật ngọt tinh khiến vậy.

Càng lúc càng to gan đáp lại nụ hôn của anh, đầu lưỡi của bọn họ vì kích tình quấn chung một nơi.

Hô hấp của Ngô Hiểu Dao bắt đầu rồi loạn, đầu óc cũng trống rỗng. Lại tới rồi, cảm giác ấy lại tới rồi.

Cô không thể hình udng mình vào bây giờ, cảm giác giồng như mình quên đi mọi thứ, chỉ say sưa trong nụ hôn cuồng giã này.

Nhưng lần này sự say mê ấy không phải của riêng một mình cô.

Hơi thở của Dạ Thiên Ưng cũng bắt đầu rồi loạn, anh có cảm thấy kỹ xảo hôn của cô đã thuần thục hơn rất nhiều, thậm chí khơi dậy dục vọng trong lòng anh.

Ngưng nụ hôn kia, giọng nói êm ái của Dạ Thiên Ưng vang vọng bên tai cô: "Hiểu Dao, em tiến bộ nhanh thật......"

Hơi thở của cô chưa trở lại bình thường, nhưng một cảm giác lớn hơn lại vây lấy cô......

Môi của anh rơi lên vành tai nhạy cảm của cô, lè lưỡi liếm láp vành tai cô, toàn thân cô run lên một trận, đôi mắt khép chặt. Bây giờ cô thật sự đắm chìm trong đó rồi......

Trước kia lúc cô hôn Dạ Thiên Ưng, thân thể của cô không khống chế mà phối hợp với anh, nhưng trong lòng lại không có chút nào dễ chịu, toàn bộ bị sự tự trách lấp đầy!

Nhưng là lần này...... Vỏ bọc trong lòng cô đã được tháo xuống, cô nghiêm túc hưởng thụ mọi cảm giác từ phía anh......

Giờ phút này, cả bóng tối trong phòng ngủ ngập tràn tư vị nhiệt tình......

Bàn tay Dạ Thiên Ưng từ từ di chuyển đến khóa áo của cô, duỗi ngon tay nắm lấy khóa kéo.

Trong loạn lạc cô vẫn tìm được ý thức của mình, quần áo đã bị kéo xuống một nửa, vội vàng tóm lấy cánh tay Dạ Thiên Ưng: "Không được......"

Nghe âm thanh vô lực mềm yếu của cô, căn bản không thể khiến Dạ Thiên Ưng dừng lại động tác, âm thanh ở cổ phát ra của cô giống như một cỗ mị hoặc người ta phạm tội.

Gợi lên nụ cười xấu xa, môi từ từ kề tai cô, vang lên giọng nói nỉ non: "Bé con, không cần cầu xin anh đâu."

Cái giọng trầm thấp mê người ấy dụ hoặc con người ta, khiến não bộ cô một mảnh hỗn loạn, biết rõ Dạ Thiên Ưng đa đùa bỡn cô, cố ý dùng loại âm thanh đó nói cho cô nghe!

Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cái cổ nhạy cạm của cô. Mê loạn xâm nhập vào người cô, hai cánh tay đang ngăn cản anh trở nên vô lực, đôi tay từ từ trượt xuống bên hông.

Dạ Thiên Ưng mượn cơ hội kéo móc khóa áo của cô.

Trong màn đêm yên tĩnh, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt Dạ Thiên Ưng, chỉ có thể cảm nhận đôi gò má nóng hổi của mình, nhịp tim tăng dần gia tốc......

Đầu lưỡi tinh xảo trượt xuống, đôi tay vạch áo cô ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bả vai cô, cho đến khi cảm giác nơi vết sẹo trên ấy, anh càng mãnh liệt hôn lên đó.....

Bởi vì, vết sẹo kia khiến anh nhớ lại chuyện lúc xưa.

Cô cảm nhận anh đang liếm lên vết sẹo của mình, nhưng là, cô không biết nguyên nhận vì sao......

Khẽ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác tê dại mà Dạ Thiên Ưng mang lại, bộ ngực phập phồng lên xuống càng khiến nó thêm lớn.

"Ư..... ư......" Ở trong căn phòng yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng âm thanh của cô, mà tiếng nhịp tim, tiếng thở hổn hển của cô như đang trêu đùa với Dạ Thiên Ưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.