Cô Bé - Nhìn Trúng Em Rồi!

Chương 18: 18: Vì Em




Phương Noãn từ Mạc Thị về Tề Gia , lúc này cũng đã là 630 màn đêm đang dần bao phủ xuống , về đến Tề Gia trời cũng đã tối hẳn .

Vừa bước vào nhà Phương Noãn đã thấy Tề Phong ngồi trên ghế , khuôn mặt vẫn lạnh lùng như mọi ngày nhưng không giấu nổi vẻ tức giận lo lắng .

" Em không nghe lời tôi à ? "

Phương Noãn có chút mệt mỏi

" Tôi có chút việc gấp , chuyện của tôi anh không cần phải lo "

Câu nói của Phương Noãn khiến Tề Phong tức giận , lúc này anh mới ngẩng mặt lên nhìn cô

" Mặt em ...!làm sao thế kia .....!"

Thấy trên mặt cô có miếng băng gạt , anh vội đứng dậy đi về phía cô , bàn tay gỡ miếng băng gạc ra .

" Là ai làm ? "

Phương Noãn cảm thấy vết thương trên mặt hơi sót liền nhăn mặt lại ..

" Tự tôi ngã "

Tề Phong không nói gì , gương mặt vẫn lo lắng tức giận hỗn loạn nhìn cô

" Mà tôi ngã hay bị làm sao thì có liên quan gì đến anh ...!Anh tránh ra để tôi đi ......!A bỏ ra ..."

Anh nửa câu cũng không nói thêm , trực tiếp nắm tay cô kéo lên phòng của anh .

Nghĩ đến mấy lần trước anh ta trêu chọc mình ...!Phương Noãn sợ hãi mà vùng vẫy ...!Nhưng càng quậy anh ta lại càng siết chặt tay hơn .

" A ..

Anh đang làm tay tôi đau đấy "

Tề Phong nghe cô hét lên , quay lại nhìn cổ tay nhỏ đã bị anh nắm chặt đến đỏ ửng ..

Không chút do dự Tề Phong bế cô lên.

Cô gái trong lòng có chút hoảng sợ càng giẫy đạp mạnh hơn .

" Thả ra ...!Anh định làm gì tôi ....!"

Sức mạnh nhỏ bé của cô đã dùng hết vào việc giãy giụa cùng la hét rồi ...mà người đang bế cô đi vẫn không chút xoay chuyển , cánh cửa phòng của Tề Phong ngày một gần ....!Phương Noãn sợ hãi đành phải làm liều ..

Cô há to mồm ngoạm lấy một bên bả vai của anh ..

dùng hết sức ngấu nghiến ...

Người đàn ông gương mặt hiện lên vẻ đau đớn nhưng vẫn dư sức bế cô thẳng vào phòng , hai cơ thể cùng lúc ngã xuống giường .....

Phương Noãn thấy chỗ cắn có mùi máu liền nhả ra ...

" Anh bỏ tôi ra ..

lại định giở trò đó nữa ...!Aaa "

" Em mà quậy nữa ...!Có tin tôi làm luôn không "

Nghe Tề Phong nói vậy Phương Noãn sợ hãi mà nằm im lặng.

Anh đứng dậy đi đến bàn làm việc , lúc quay lại đã thấy trên tay là một hộp cứu thương .

Phương Noãn liền ngồi dậy , Tề Phong ngồi xuống bên cạnh , anh cầm một lọ thuốc sát trùng lên rồi cẩn thận chấm thuốc vào vết thương trên mặt cô .

" Ngồi yên ....!Đau không "

Phương Noãn gật đầu nhẹ ...!Vốn dĩ lúc đầu nghĩ Tề Phong giở trò nên cô sợ hãi mới cắn anh ta ...!không ngờ anh ta có ý tốt quan tâm đến vết thương của cô.

Trong lòng Phương Noãn lúc này có chút áy náy , không dám nhìn thẳng mặt Tề Phong mà mắt nhìn xung quanh .

Bôi thuốc xong , vết thương nhìn có vẻ tốt hơn , Tề Phong hài lòng.

" Em đến Mạc Thị làm gì ? "

Cô có chút bất ngờ ...

" Sao anh biết .....!Tôi đến lấy lại đồ .."

" Lần sau có việc gì phải bảo tôi , một mình em rất nguy hiểm ...!Tôi thực sự không an tâm chút nào "

Phương Noãn không nói gì , nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai anh đang rấn máu sưng hằn rõ nốt răng ....

" Cái này ....!đau không ..

"

Tề Phong nghe cô ấp úng nói vậy có chút nhạc nhiên , gương mặt lạnh lùng chợt ấm áp ...

" Em lo lắng cho tôi ? "

" Tại anh đấy ...!đừng trách tôi ...!"

Anh không tỏ ra dứt khoát tột độ như vậy thì cô cũng không sợ hãi đến như thế ....!Giống như con người khi bị dồn vào chân tường cũng sẽ không thể nghĩ ngợi được nhiều ...

" Chỉ cần em hôn nó thì nó sẽ tự khỏi ...!( vết thương ) "

Phương Noãn lườm anh ta một cái rồi có chút ngại ngùng chạy thẳng ra ngoài ...

Con người khi ở gần nhau sẽ trở lên thân mật , gần gũi hơn ..

Nhưng chúng ta đừng lầm tưởng rằng một phút là cả đời , đừng nghĩ vài câu nói chuyện là hiểu hết được nhau ...!Để rồi đến lúc chính mình không được người kia chú ý dù chỉ một giây ....!Dù biết cô vẫn còn rất oán hận nhưng anh sẽ làm tất cả để có thể ở bên bảo vệ che chở cho cô ....

" Vì em "

.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.