Cô Bé - Nhìn Trúng Em Rồi!

Chương 16: 16: Không Thể Dời Xa




Trên chiếc xe ô tô sang trọng , Tề Phong ngồi phía sau , anh đặt Phương Noãn ngồi trên đùi mình , đầu dựa vào lòng anh , bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của cô.

Tề Phong đầu dựa vào cô , trầm ngâm nghĩ lại khoảng thời gian vừa nãy.

Lúc anh bước ra khỏi phòng mà không thấy cô , trong đầu anh chỉ hiện lên một ý nghĩ ....!Cô muốn rời khỏi anh ....!không thể được anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra , từ lúc nhìn thấy cô anh luôn nghĩ cô sẽ là của anh ...!mãi mãi không thể rời xa.

Lúc ở phòng camera , từ lúc thấy người đàn ông bế Phương Noãn , Tề Phong nhận ra được đó chính là Mạc Thiên , thấy cảnh đó anh thật không hài lòng chút nào , anh không muốn cô tiếp xúc thân mật với người con trai khác ngoài anh ....!nhưng cũng may là có anh ta giúp nếu không Phương Noãn đã nguy rồi .....Nghĩ đến đây anh lại cúi xuống nhìn người con gái trong lòng , âu yếm hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô .....

Chiếc xe không về công ty mà về thẳng Tề Gia.

Xuống xe Tề Phong bế Phương Noãn đi thẳng lên phòng .

" Cậu chủ....!Phương tiểu thư bị sao vậy ạ ?"

Bà quản gia khi thấy Phương Noãn đang nằm trong lòng Tề Phong thì lo lắng hỏi .

" Cô ấy bị ngất , phiền bà gọi bác sĩ tới ngay "

Tiếng nói chuyện dường như đã làm Phương Noãn thức dậy , cảm giác bản thân như đang lâng lâng vô cùng dễ chịu , mùi hương của người đàn ông có chút hơi quen thuộc thoang thoảng bên cánh mũi ...bản thân có chút mệt mỏi , đôi mắt cô mở to nhìn xung quanh mới phát hiện ra Tề Phong đang bế mình.

Cô hốt hoảng..

" Ưm ...!thả tôi xuống ..

"

Tề Phong cảm nhận được người trong lòng hơi cựa quậy , cúi xuống thấy cô đã tỉnh .

" Đừng quậy ..

"

" Không cần , tôi tự đi được ..

"

Thấy cô phản kháng , Tề Phong cúi xuống nhìn cô chằm chằm ....!Ánh mắt lạnh lùng , Phương Noãn có hơi sợ , bản thân cũng cảm thấy hơi mệt ....!đành mặc cho Tề Phong bế mình .

Tề Phong thấy cô ngoan ngoãn , hài lòng đi thẳng lên phòng cô , nhẹ đặt cô xuống giường .

" Tôi bị làm sao vậy ...!Sao lại ở đây ?"

Phương Noãn dù khó chịu nhưng vẫn tò mò .

" Em bị ngất , có người giúp em , tôi chỉ đưa em về ...!"

" Ai vậy ? ...Anh có biết không? "

" Mạc Thiên "

Cô không hỏi vì sao anh tìm được cô ....!Cảm giác đau lòng ùa đến ..

Tề Phong đứng dậy bước ra ngoài ..

" Cảm ơn "

Giọng Phương Noãn nói nhỏ , Tề Phong vừa bước ra đến cửa thì nghe thấy cô nói vậy ...!anh dừng bước rồi tiếp tục bước ra ngoài .

Phương Noãn có hơi bối rối ....!đi nhanh vậy sao !!!....!Cũng tốt , anh ta ở đây cô lại càng mệt hơn...!Mà sao cô phải để ý đến anh ta chứ , hận thù còn không hết nữa là ....!Phương Noãn vỗ nhẹ đầu ..

* Mạc Thiên *

Chính là người đứng đầu của Mạc thị , cô mới chỉ biết đến tên người này còn mặt mũi người này ra sao thì vẫn chưa thấy được.

Dù sao cũng phải cảm ơn người này đã giúp cô ....

Cơ thể đã khỏe hơn , Phương Noãn định bước xuống giường để đi lại , tiếng mở cửa phòng khiến cô giật mình ..

" Đừng xuống giường ....!uống thuốc "

Tề Phong thoáng chốc đã trở lại , trên tay còn cầm một hộp thuốc và cốc nước.

Đặt xuống bàn , thấy không yên tâm anh nói thêm câu nữa .

" Chiều nay không cần đến công ty .....!ở yên trong phòng ...."

Phương Noãn không nói gì , Tề Phong nói xong rồi đi ra ngoài đóng cửa lại , công ty còn nhiều việc nên anh đành phải rời đi.

Phương Noãn uống thuốc xong cũng nằm xuống nghỉ ngơi một lúc .

.......

Đến chiều Phương Noãn mới thức dậy , cơ thể cũng đã khỏe mạnh.

Loay hoay trên giường một lúc , chán nản cô tìm điện thoại để giải trí.

Phương Noãn mới sực nhớ ra điện thoại để ở trong chiếc túi mà cô mang đến Mạc thị , lúc cô ngất chắc là người tên Mạc Thiên biết chiếc túi đó , trong túi không chỉ có điện thoại mà còn có nhiều thứ đồ quan trọng ...!Phương Noãn đành phải chạy đến Mạc Thị .

Chiếc taxi dừng ở cổng tập đoàn Mạc Thị , Phương Noãn bước vội vào trong , nhưng đi được một đoạn thì cô bị bảo vệ chặn lại.

Vốn dĩ buổi sáng cô đi cùng Tề Phong nên được vào trong dễ dàng , còn giờ thì khác , quản lý nơi này vô cùng nghiêm ngặt , nhìn thấy Mạc Thiên đã khó chứ đừng nói đến là gặp riêng .....

Phương Noãn đi đến quầy tiếp tân .

" Cho tôi hỏi Mạc Tổng hiện đang ở đâu ạ ?"

Đáp lại câu hỏi của Phương Noãn , người nhân viên nhìn cô một lượt rồi khinh khỉnh nhìn cô .

" Mạc Tổng đang họp .....!Cô có việc gì ?"

" Tôi có một chút việc riêng cần gặp anh ta "

Người nhân viên nhìn cô rồi bày ra vẻ mặt khó chịu , cảm thấy nực cười

" Cô nghĩ gặp Mạc Tổng dễ vậy à ....!ha ..

Mời cô đi cho "

" Vậy giúp tôi gọi cho Mạc Tổng ...!chỉ hai phút thôi "

Phương Noãn nói đến đây người trước mắt tỏ ra khó chịu

" Cô không thấy tôi đang rất bận à ...!tự nhiên chạy đến đây đòi gặp Mạc Tổng của chúng tôi , ha chắc lại là mấy người muốn ve vãn Mạc Tổng ..

kiểu người như cô tôi gặp nhiều rồi , cô mà không biến đi tôi gọi bảo vệ lôi cổ cô ra ngoài đấy ! "

Phương Noãn ngay từ đầu nhìn thấy cô nhân viên trước mặt vốn đã biết là hạng người chảnh chọe không nên dây vào , chẳng qua là có việc gấp nên cô đành phải mặt dày một chút , vốn định cho qua nhưng khi nghe thấy cô ta bày đặt khinh thường còn chửi thẳng vào mặt cô như vậy trong lòng thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa ..

" Con điên này ...!"

Phương Noãn gương mặt lạnh lùng , răng nghiến chặt nhìn người trước mắt.

Từ trước đến nay mọi việc cô đều nhẫn nhịn được nhưng ngoại trừ việc người khác đặt điều nhục mạ khinh thường cô thì điều đó không thể cho qua đc ....

" Mày nói ai là điên hả aa .....!"

Mụ nhân viên khi nghe thấy Phương Noãn nói vậy thì gào ầm lên như lợn chuẩn bị lên bàn mổ ...

Phương Noãn thấy người trước mắt nổi giận , trong lòng vô cùng hả hê , động vào cô đâu có dễ

...

"...!Nói cô đấy "

.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.