“Cái gì?” Ôn Hinh đột nhiên sợ hãi, mặt nghiêng của hắn chiếu trên buồng xe giống như một đạo ngăn cách,kiên cường chắn ngang giữa hai người.
Sau đó cô nhớ tới, hôm nay là ngày Mạc Tư Tước đáp ứng đưa cô tham dự cuộc đính hôn đó .
Chẳng qua là so với sự bình thản của hắn, trong lòng Ôn Hinh giống như ngữ vị,cô đoán không được tâm tư của hắn.
Mạc Tư Tước vuốt mái tóc của cô cũng không có trả lời, mà phân phó Mạc sâm ngồi trước, “Lái xe!”
Xe dừng lại ở bên ngoài khách sạn Hoàng Triều, Ôn Hinh xuống xe, nhìn thấy ngoài khách sạn có hàng trăm chiếc xe lộng lẫy,ngoài cửa thì dùng hoa tươi kết hợp thành khí cầu chồng chất biểu hiện là buổi tiệc lớn, đâm vào mắt cô có chút phát đau.
Rõ ràng cho thấy là buổi tiệc đính hôn có chuẩn bi , sắc mặt Ôn Hinh trắng bệch nắm chặt hai tay, bị động để Mạc Tư Tước ôm vào hội trường.
Trên sàn nhà nền đá cẩm thạch bóng loáng ,đường vân rõ ràng, trải dày một tầng thảm đỏ, khách khứa tụ tập khắp nơi, cảnh tượng hết sức xa hoa làm cho Ôn Hinh không dám chuyển động .
Khi bọn họ đi tới, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía bọn họ, trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước lộ nụ cười khéo , hắn tao nhã gật đầu, khách khứa ùa vào thăm hỏi, sau đó khi hai người hóa trang đi tới , ánh mắt thâm tình của hắn dừng lại ở trên người Ôn Hinh, hắn vỗ vỗ hai má của cô, cười sủng nịch, “Ngoan, đi thôi! Một lát cho cô một niềm vui!”
Cổ họng của Ôn Hinh thoáng cái như bị ai chọc thủng,đáy lòng cô có một giọng nói rất mãnh liệt nói rằng, Mạc Tư Tước lần này đặc biệt an bài, có phải hay không toàn tâm toàn ý vì cô?
Ôn Hinh bị đưa lên phòng hoá trang trên lầu , thay một thân lễ phục màu trắng xinh đẹp, thiết kế hở vai,,eo thon, tới đầu gối, ôm tron lấy thân hình hoàn mĩ của cô, mái tóc dài được cuốn lên thành búi đẹp đẽ, gò má tinh xảo điểm một chút má hồng, cô lúc này nhìn cô non nớt giống baby.
Vòng ngọc màu xanh trên cổ tay cô càng tôn lên màu da thịt trắng ngần, càng thêm lấp lánh rạng rỡ, lộng lẫy loá mắt
Khi cô bước những bước nhỏ xuống lầu, đi từng bước , cách giữa đại sảnh người đàn ông tuấn mĩ ở bên cạnh đến gần từng bước.Thời khắc này trong mắt của cô không còn có người khác tồn tại, cơ thể hắn đường cong tuyệt mĩ ,thân hình cao ngất, khí chất cao quý tao nhã, trong lòng cô giờ đây không có người nào có thể sánh kịp với hắn.
Khóe môi của Mạc Tư Tước lộ ra nụ cười, ánh mắt đối diện với cô, trên mặt Ôn Hinh ngượng ngùng mỉm cười, đi lên thảm đỏ, từng bước một đi tới chỗ hắn.
Hôm nay nam nhân vật chính là hắn, nữ nhân vật chính là cô. . . . . .
Một nhân thức làm cho lòng của cô không thể khống chế nổi run run .Ôn Hinh cảm giác được giờ khắc này kích động bao nhiêu , so với khi ở Doãn gia ,Doãn Thiên Kình bất chấp tuyên bố bọn họ đính hôn , còn làm cho cô vui sướng, kích động hơn , trước mắt khoảng cách mấy chục bước ở trong mắt cô lại dài dằng dặc như vậy. . . . . .
“Đến đây đi, bảo bối!” Mạc Tư Tước chậm rãi vươn cánh tay, trên khuôn mặt tuấn tú thượng hiện lên một chút kinh bạc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về hướng cô. Ôn Hinh cảm giác tim chính đập lại nhanh vài phần, cô đứng tại chỗ, nhìn hắn đưa tay hướng cô, hắn kêu cô, kêu cô đi qua. . . . . .
Chẳng qua là, hắn lúc này tươi cười đã có chút ngại ánh mắt của cô. Ôn Hinh lấy lại bình tĩnh, chỉ tưởng chính mình nhìn lầm rồi, khi chờ cô cố lấy dũng khí, hướng về trong lòng hắn tiếp tục đi tới, chung quanh đột nhiên tuôn ra một tràn vỗ tay,Ôn Hinh chỉ cảm thấy bên người một trận gió nhẹ thổi qua, phía sau một thân ảnh màu trắng nặng nề đụng vào cô, sau đó hướng tới phía trước hắn chạy đi.