Thời điểm bọn họ đi không có người lái xe, hai người mặc quần áo giống đôi tình nhân bình thường cùng nắm tay đi ở ngã tư Luân Đôn.
Bởi vì tướng mạo xuất sắc cùng khí chất cao ngạo, bọn họ đi trên đường, dẫn tới rất nhiều ánh mắt chung quanh đều tập trung ở trên hai người bọn họ.
May mà không phải ở trong nước, ở Anh quốc không có bao nhiêu người nhận ra Mạc Tư Tước, cho nên hắn có thể không kiêng nể sánh vai với một phụ nữ rong chơi ở trên đường Luân Đôn .
Từ phố tình nhân lãng mạn, đến hoa viên thế kỷ mộng ảo, lại đến trấn nhỏ đơn giản Ôn Hinh sống hai mươi năm, cho tới bây giờ đều không có giống ở đây muôn màu muôn vẻ quá.
Mà một ngày này, cũng là ngày cuối cùng cô ở lại Luân Đôn!
Đi ở trên đường nhỏ phồn hoa, rực rỡ muôn màu tùy ý có thể thấy được rất nhiều vật phẩm trang sứ.Hai tay của Mạc Tư Tước để trong túi, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn sôi nổi phía trước,biết cô lâu như vậy, chưa bao giờ thấy cô cười vui vẻ như vậy.
Thì ra, chỉ cần ra sức một chút, hắn có thể làm cô cảm động nhưng hắn muốn cũng không phải chỉ như thế này!
“Mạc Tư Tước, anh lại đây!” Ôn Hinh đứng lại trước một cửa hàng nhỏ trên phố xá sầm uất , không biết là phát hiện cái gì đó ngạc nhiên , cách đám người đám người nhốn nháo, Ôn Hinh cười hai lúm đồng tiền như hoa hướng về phía hắn ngoắc ta.
Hô hấp của Mạc Tư tước cứng lại, trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ hòa nhập vào đám người bên trong, hắn lại liếc mắt một cái liền thấy được cô.
Lúc đợi Mạc Tư Tước đến gần cô, Ôn Hinh đột nhiên đứng lên, hé ra bộ mặt nạ quỷ dữ tợn cùng một tiếng khẽ gọi.Mạc Tư Tước một tay chụp lấy đầu của nàng, lấy mặt nạ trên mặt nàng ra, nửa cười nửa không nhìn cô, “Ôn Hinh,cô thực ngây thơ!”
Sao? Hắn không có bị dọa ?
Ôn Hinh xoa cái trán nhìn nhìn mặt nạ màu đen trên tay, còn có trước mặt hình động vật, cô chọn cái này là để dọa người , nhưng mà nam nhân này tại sao lại không sợ?
“Cô nghĩ rằng ta là cô a, cô gái ngốc!” Mạc Tư Tước đoạt lấy cái mặt nạ quỷ quăng trở về quầy hàng, sau đó đưa tay kéo cô đi.Ôn Hinh đi ở phía sau nói rõ bất mãn , Mạc Tư Tước đắc ý cười, sau đó kéo cô vào một cửa hang bán ngọc cổ.
Ngón tay thon dài của Mạc Tư Tước đang cằm một vòng phỉ thúy màu sắc trong suốt, cuối cùng dừng lại trên một cái vòng ngọc màu xanh biếc .
Ông chủ của cửa hàng theo yêu cầu của hắn đưa chiếc vòng tay tới trước mặt hắn. Mạc Tư Tước trực tiếp túm tay trái của cô lên, cỡi đồng hồ xuống, sau đó đem vòng tay bằng ngọc xanh biếc trực tiếp đeo vào tay cho cô.
“A, anh làm gì nha?” Ôn Hinh giận dữ, muốn tháo vòng tay, cô dùng lực ra sao cũng tháo không được .
Vòng ngọc kia như là cố ý làm ra riêng cho cô vậy, Mạc Tư Tước vừa lòng nhíu mày, nhìn đồng hồ từng bị hắn làm hỏng trong lòng hắn dấy lên cảm giác thành tựu.
“Tốt lắm, tháo không được ,vậy thì đeo đi!” Hắn nói cực kì miễn cưỡng, Ôn Hinh đi qua muốn cắn hắn.Mạc Tư tước đã muốn bỏ chiếc đồng hồ đi, “Cái này,ta muốn!”
Ôn Hinh nghĩ rằng, nếu hắn có thể đổi phương thức đưa cô cái vòng ngọc, cô có lẽ sẽ nhận, nhưng chẳng qua thái độ này của hắn không khỏi quá ngang ngược đi?
“Đeo , không được bỏ ra nữa!” Mạc Tư Tước nắm cổ tay cô, mệnh lệnh không nói chen vào.
Ôn Hinh khóc không ra nước mắt,cô muốn tháo nhưng tháo không ra a!
” Mạc Tư Tước, cái này không phải giả chứ?” Ôn Hinh quơ quơ vòng ngọc trong tay, hoài nghi theo dõi sắc mặt hắn.
Mạc Tư Tước trừng mắt tà ác liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lãnh khốc ném một câu, “Cô cho rằng ta là ai!”