Mạc Tư Tước đưa con ngươi nhẹ nhàng đảo qua, Trì Hạo lập tức hiểu ý ngậm miệng lại, sau đó ánh mắt ngượng ngùng dời đi nơ khác .Mạc Tư Tước một mình đi về phía trước, hai người vội vàng đuổi theo.
“Cô ấy ngủ rồi ,các cậu đứng bên ngoài nhìn vào đi!” Thân hình cao lớn của Mạc Tư Tước đột nhiên xoay người,nói như đang bảo vệ bảo bối của mình.
Hai vị đại thiếu gia đáng thương đứng ở phía sau vóc người cao một trăm tám mươi cm chỉ có thể ủy khuất ghé trên tấm thủy tinh liếc mắt nhìn vào phía trong .
Trì Hạo có gặp qua Ôn Hinh vài lần , mà trong lòng hắn hiểu rõ người có thể làm cho bạn hắn động tâm thật đúng là không có người con gái thứ hai !
Sau khi Hách Liên Dã và Trì Hạo rời đi, Mạc Tư Tước lại trầm mặc rút một điếu thuốc. Kiều Lâm rón ra rón rén mở cửa phòng đi ra liền nhìn đi ra bên ngoài kia thấy tàn thuốc rơi đầy dưới đất.
Mạc Tư Tước rất ít khi hút thuốc, thế nhưng mấy ngày nay hắn hút thuốc nhiều hơn so với trước kia !
Mắt của Kiều Lâm rất đỏ ,cô chỉ cần vừa nghĩ tới trạng thái hiện tại của Ôn Hinh liền cảm thấy vừa oán vừa hận với Mạc Tư Tước, thế nhưng hắn cũng vì Hinh Nhi làm nhiều như vậy,cô nhìn ra được trong lòng bọn họ đều có đối phương !
“Cô ấy thế nào rồi ?” Mạc Tư Tước vừa mở miệng, đã cảm thấy giọng nói muốn cháy khó chịu như nhau , mùi thuốc lá trên người của Mạc Tư Tước rất nồng lặc làm cho Kiều Lâm ho khan đứng lên.
“Không có việc gì, vừa tỉnh một hồi,có ăn một chút đồ rồi , tôi đi mua cho cô ấy ít vật dụng hàng ngày, cô ấy không có thói quen dùng đồ trong bệnh viện !”
Kiều Lâm vô tình nói một câu, Mạc Tư Tước lại ghi nhớ trong lòng , hắn bây giờ mới phát hiện mình hiểu biết đối với Ôn Hinh là quá ít, hắn không biết cô thích ăn cái gì, thích màu sắc gì, thậm chí là thích tuýp đàn ông như thế nào… Hắn đều nguyện sửa đổi hết nha!
Hắn gật gật đầu, sau đó còn nói thêm, “Để tôi kêu Mạc Sâm đi cùng cô !”
Hắn quen ra mệnh lệnh vì thế Kiều Lâm chỉ có thể vô điều kiện phục tùng, lúc này trong phòng bệnh , ở trong phòng còn lại hai người Mạc Tư Tước và Ôn Hinh.
Hắn sợ cô ngủ, lại không biết đối mặt với cô như thế nào.
Hắn vốn cho là hắn chỉ thích cô so với người bình thường nhiều hơn một chút, thế nhưng kết quả lại làm hắn không hề ngờ tới .
Hắn muốn người con gái này, không chỉ có muốn cô sống mà còn muốn cô khỏe mạnh , hoàn chỉnh thuộc về hắn!
Đây chính là tình yêu sao?
“Hinh nhi, anh nói rồi, sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì, tin anh có được hay không?” Mạc Tư Tước bất lực nói, ngay cả thuyết phục bản thân mình cũng không được, dù cho tìm được Tàng Long rồi không biết hắn có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải độc somnus hay không , mà Ôn Hinh có thể chờ được đến lúc đó hay không ?
Bây giờ nhìn cô giống như búp bê không biết tức giận, ngoại trừ nhìn cô còn hô hấp chứng minh cô còn sống , hắn không biết cô có phải còn tồn tại hay không .
Ôn Hinh vẫn không ngủ , hiện tại đối với cô mà nói, tỉnh với ngủ có gì khác nhau chớ?
Cô cũng biết Mạc Tư Tước ngồi ở đầu giường, chẳng sợ nhìn không thấy hắn, hơi thở trên người hắn chỉ dựa vào gần một chút là cô có thể ngửi được.
Trở mình một cái Ôn Hinh cuối cùng chịu đựng không nổi liền mở mắt ra , Mạc Tư Tước nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ,bên trong cặp mắt to xinh đẹp kia không có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí ngay cả oán hận cũng không có.
“Vân Tuyên còn ở bệnh viện không?” Con ngươi Ôn Hinh đảo qua một vòng, có đảo qua hắn hay không,cô nghe y tá nói cả khuôn mặt Doãn Vân Tuyên cũng bị phá hủy,cô ở trong lòng thở dài, nếu như không phải cô quá mức căm hận, có thể cô ấy và cô sẽ không có kết quả như bây giờ .
“Bị Doãn Thiên Kình đón đi…” Mạc Tư Tước nghiêm túc trả lời, Doãn Vân Tuyên biến thành cái dạng gì hắn tuyệt không quan tâm, hắn đã nhân từ không xuống nặng tay đối với cô ấy .
“Thật ra cô ấy cũng không có sai…” Ôn Hinh không tiếng động thở dài, ở tình huống như vậy cô ấy xuất phát từ bản năng cầu sinh, lại không nghĩ rằng ông trời lại đùa giỡn với cô ấy như vậy.
“Mạc Tư Tước…” Ôn Hinh gọi hắn, “Tại sao anh lại muốn cùng Vân Tuyên đính hôn?”
Nếu như không phải yêu cô ấy, tại sao phải tàn nhẫn đối với cô ấy như vậy ?
Ôn Hinh nhận ra Mạc Tư Tước cũng không thương Doãn Vân Tuyên, nếu như không phải tình yêu vậy là vì cái gì?
Mạc Tư Tước trầm mặc, trong không gian tĩnh lặng chỉ có hơi thở của hai người Mạc Tư Tước không biết từ lúc nào đã bò lên giường ôm lấy cô.
Sau một lúc yên lặng , Ôn Hinh bắt được đôi bàn tay to đặt ở bên hông bên hông của cô, “Mạc Tư Tước, để cho em đi , có được hay không?”
“Đi! Em muốn đi đâu ? Trở về bên cạnh Doãn Thiên Kình hay sao?” Đầu của Mạc Tư Tước tựa vào giữa tóc của cô , không vui từ trong lỗ mũi hừ ra hai tiếng.
Hai người bọn họ ai cũng không cố ý đề cập đến somnus, lại đều có chút suy nghĩ!
Ôn Hinh lắc đầu, tính hắn trẻ con ngang ngược làm cho Ôn Hinh có chút bật cười.
Nếu như hắn dụng tâm với cô có thể chuyện sẽ đơn giản một chút, nếu như lòng của cô cứng rắn một chút, có thể giữa bọn họ sẽ hạnh phúc hơn một chút…
“Em muốn quay lại trường học…” Ôn Hinh tựa ở trong ngực hắn, nhắm mắt lại dùng sức nói.
“Không đuộc! Trong khoảng thời gian này đi đâu em cũng không được đi, phải ở bên cạnh anh, anh còn nợ em một than thể khỏe mạnh!” Mạc Tư Tước từ phía sau hôn lên cái trán của cô, hắn lấy tư thế ôm đem cô nhét vào trong ngực, giữa hai người không mang theo bất kỳ màu sắc YU hắn chỉ tham luyến mùi hương thơm ngát thanh nhã trên người cô.
“Không xong rồi…” Ôn Hinh cầm lấy tay hắn đặt lên trái tim mình, sau đó hôn lên cằm của hắn, “Nơi này có một cái hố,anh có cảm giác được không ?”
Mạc Tư Tước bị hù rút tay trở về,cô biểu hiện vẫn là lạnh nhạt nói một câu mỉa mai, lại làm cho Mạc Tư Tước nghe khó chịu như vậy.
Hắn biết, hắn mang tới cho cô không chỉ là trên thân thể bị thương, còn có tâm hồn …
“Để cho em đi! Có được hay không? Em không thích ở lại bệnh viện!” Ôn Hinh nháy mắt quay đầu nhìn hắn,giọng hờn dỗi kia nghe thế nào cũng giống như làm nũng với hắn, tim của Mạc Tư Tước thoáng cái mềm nhũn.
“Nói gì đi nửa em cũng không được trở về bên cạnh Doãn Thiên Kình , lúc nào anh muốn nhìn thấy em nhất định phải thấy em !” Mạc Tư Tước lui về phía sau một bước, hắn không muốn ôm chặt cô như thế ,trước khi không tìm được Tàng Long , hắn có thể thỏa mãn tất cả tâm nguyện của cô !
Chỉ cần cô còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi, hắn có thể nhìn thấy cô!
Lúc Kiều Lâm trở lại Mạc Tư Tước đã không ở trong phòng bệnh , trên người hắn lưu lại hơi thở nặng như vậy, không chỉ là trong không khí, lập tức trên người Ôn Hinh đều là mùi vị của hắn.
Hắn đã thỏa hiệp với cô!
Hai mắt của Ôn Hinh hàm chứa lệ, Kiều Lâm đi tới ôm lấy cô, “Ôn Hinh, cậu là đồ ngốc, đồ ngốc!”
“Lâm Lâm, hắn nói hắn yêu mình…” Ôn Hinh ôm Kiều Lâm thất thanh thống khổ, Mạc Tư Tước đi, hắn nói là bởi vì thích cô mới muốn cùng cô ở chung, cũng là bởi vì thích cô mới tạm thời buông cô ra, Mạc Tư Tước là một hoa hoa công tử dạo chơi nhân gian, hắn có thể nói ra với cô bốn chữ kia đã là cực hạn của hắn rồi .
Đến giờ phút này, Ôn Hinh vẫn cảm thấy coi thường chính mình, đã vì Mạc Tư Tước gặp bao nhiêu lần trắc trở ,nhưng cô lại không oán không hận!
Ôn Hinh cũng không phát hiện,trước lúc Mạc Tư Tước rời đi hắn đứng ở ngoài cửa, thật lâu nhìn chăm chú vào cô.
Cô đang khóc, hắn cũng đã rơi lệ…