Cô hầu gái nghe vậy thì ngẩn ra, ngay sau đó cắn môi, cố gắng ổn định tim mình, để cho chính mình coi như không vì uy hiếp của cô mà khuất phục: “Nói như vậy nếu như tiểu thư làm gì đó đối với tôi, thì tôi sẽ đem những chuyện người giao cho tôi làm nói ra toàn bộ" Rốt cuộc thời gian có thể thay đổi bản tính một người! Cho dù cá tính thành thật của cô đi nữa nhưng cô vẫn là theo bản năng bảo vệ bản thân mình.
“Cô!" Âu Xảo Lệ nghe cô ta nói như vậy thì tất cả uy hiếp nháy mắt nghẹn lại ở cổ họng. Nháy mắt trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy lửa giận, cô không dám tin cô ta lại nói như vậy!
Ngay ở lúc thần trí của cô vẫn chưa trở lại bình thường thì người nữ giúp việc lại nói: “Mặc dù tôi không biết chủ ý của tiểu thư là gì, chỉ là hai năm trước khi tôi đưa xấp hình cho thiếu gia, thiếu gia liền gặp tai nạn. Tôi nghĩ chuyện này nhất định cùng tiểu thư thoát không khỏi trách nhiệm"
Hai năm trước, khi cô biết được Mạc Dĩ Trạch xảy ra tai nạn xe, trong lòng trừ bỏ đồng tình chính là thương hại. Cô vốn cho là xấp hình kia chỉ là một ảnh hưởng cực kỳ nhỏ ở trong đó, nhưng mãi cho đến tối hôm qua Mạc Dĩ Trạch hỏi từng người hầu về chuyện xấp hình này, cô mới biết, thì ra là bởi vì này xấp hình cho nên thiếu gia mới có thể xảy ra tai nạn xe cộ đấy!
Dứt lời, liền thấy thân người Âu Xảo Lệ vốn thẳng đứng bắt đầu run lên. Trên vẻ mặt kiêu ngạo lập tức vì lời cô nói mà không còn chút máu.
"Cô. . . Tại sao cô biết. . . Biết. . ." Âu Xảo Lệ môi run lên thật vất vả mới nói ra một câu đầy đủ. Bí mật chôn giấu trong lòng bị bới ra, lập tức làm cho cô cảm nhận được sợ hãi trước nay chưa có.
Bởi vì dù cho cô làm mọi thứ có thể, cô đều không nghĩ tới người thứ hai biết chuyện này lại là cô ta! Bởi vì ban đầu chính là nhìn bộ dáng ngây ngô của cô ta cho nên cô mới yên tâm giao mọi chuyện cho cô ta, nhưng không nghĩ tới. . .
Cô giúp việc không để ý tới ánh mắt sợ hãi vô cùng của cô, nhàn nhạt kể: “Ngày hôm qua thiếu gia gọi mỗi người đến phòng nói chuyện, hắn đem túi da trâu chứa mấy tấm hình cho mỗi người hầu xem, sau đó hỏi chúng tôi, hai năm trước ngày hắn xảy ra tai nạn xe cộ có phải Âu Y Tuyết tiểu thư đem cái túi này hình giao cho hắn hay không. . ."
Lời nói của cô giúp việc chưa kịp nói xong, liền bị Âu Xảo Lệ cứng rắn cắt ngang.
"Cô trả lời như thế nào?" Hiện tại cô cái gì đều không quan tâm, chuyện cô quan tâm chính là mình có bại lộ hay không.
Nữ giúp việc nghiêm túc nhìn vẻ mặt nóng vội như đốt của Âu Xảo Lệ, khẽ nhấc khóe môi mình lên nói: “Tôi nói là do tiểu thư Âu Y Tuyết bảo tôi đưa bao chứa ảnh chụp cho ngài" Nhớ tới ngày hôm qua cùng đơn độc cùng anh mặt đối mặt, trong lòng cô vẫn còn chưa hết sợ. Nếu không phải là bởi vì công việc này, cô sợ là đã sớm đem toàn bộ chuyện tất cả đều nói ra hết.
"Rất tốt!" Dứt lời, lúc này Âu Xảo Lệ mới chậm rãi thở ra một hơi, cô hài lòng mà gật đầu, ánh mắt khó lường nhìn không ra tướng mạo của nữ giúp việc, trong mắt đều là tán dương: “Cô giúp tôi việc lớn này, tôi sẽ không bạc đãi cô"
Lúc này coi như Âu Y Tuyết có trăm cái miệng, cũng giải thích không rõ tất cả việc xảy ra này, bởi vì cô tin, Mạc Dĩ Trạch tuyệt đối tin toàn bộ chuyện cô nói. Âu Xảo Lệ nghĩ thầm trong lòng.
Cô vui vẻ ra mặt mở túi xách mình mang theo bên người ra, ngay sau đó từ bên trong lấy ra cuốn chi phiếu trống không, tiếp theo xé một tờ sau đó điền một chuỗi con số, tiếp đó đưa cho cô hầu gái nói.
"Số tiền này cô cầm tạm trước, chờ có chỗ tôi cần đến cô thì lúc đó lại làm phiền đến cô nữa" Bởi vì cuộc nói chuyện vừa rồi, Âu Xảo Lệ lập tức có cái nhìn mới về cô!
Cô giúp việc do dự nhìn một chút tấm chi phiếu kia trong tay của Âu Xảo Lệ, hiển nhiên trước không có nghĩ qua cô sẽ rộng rãi hào phóng như vậy. Bởi vì cô vốn chỉ muốn giữ được công việc này của mình mới nói ra lời này, nhưng bây giờ. . .
Trong lòng có một tia đấu tranh, nhưng nghĩ đến mẹ bị liệt trên giường, cuối cùng chính là cô vẫn đưa tay nhận lấy.
※
"Cô nhận rồi thì về sau xin cô đem bí mật này chôn sâu trong lòng" Nhìn cô giúp việc nhận chi phiếu của mình, Âu Xảo Lệ vốn là lòng căng thẳng cũng giãn ra.
Trong đôi mắt mỉm cười, cô thản nhiên lại nhìn lướt qua nữ giúp việc ngây ngốc không nói được lời nào, khóe miệng treo lên cười vui khi đã đạt được, cô liền thong thả từ từ đi đến cửa thư phòng, chuẩn bị rời đi.
Tay nắm tay cầm cửa, cô nhẹ nhàng xoay tròn mở cửa, lại không đoán được là có một bóng dáng lại đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Đó là một dung nhan ung dung tuyệt đại, da thịt trắng noãn giống như những cô gái hai mấy tuổi, khóe mắt cũng không có bởi vì thời gian trôi qua mà lưu lại bất kỳ dấu vết. Nhưng sao gương mặt này làm cho Âu Xảo Lệ cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Khi bốn mắt nhìn nhau, khi vui sướng trong mắt Âu Xảo Lệ rút đi, khi lòng của cô bắt đầu nhảy cuồng loạn lên thì người trước mặt mở miệng nói.
"Xảo Lệ, làm sao cô có thể. . ." Tầm mắt thấy cô giúp việc phía sau lưng Âu Xảo Lệ tay cầm tấm chi phiếu chưa kịp nhét vào túi, Lục Bình đau lòng cực kỳ! Từ trước tới nay, bà luôn xem cô như con gái mình, nhưng lại không nghĩ tới cô lại. . . Đã vậy còn quá ác độc!
Âu Xảo Lệ nghe vậy trong lòng ngẩn ra, lập tức hiểu được bà đã nghe được tất cả đối thoại giữa các cô.
Vì vậy vội vàng chặn lại tầm mắt của bà, tiếp theo hoảng sợ vội vàng khoát tay: “Mẹ. . . Không. . . Không phải như người nghĩ" Kể từ bữa tiệc đính hôn thì Âu Xảo Lệ thay đổi xưng hô cùng Lục Bình và Mạc Dũng là cha mẹ.
"Cô. . ." Trong lòng Lục Bình vô cùng hoảng sợ! Hôm qua Dĩ Trạch bảo bà triệu tập tất cả người giúp việc trong nhà, sau đó từng người một bị gọi vào phòng sách, bà còn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho tới bây giờ bà mới hiểu được.
Thì ra mục đích của Dĩ Trạch làm như vậy là muốn tìm ra nguyên nhân của tai nạn của mình. . . Âu Xảo Lệ không đợi bà nghĩ xong liền cắt đứt suy nghĩ của bà.
"Mẹ, thật không phải là người nghĩ, con có thể giải thích với người, con cùng cô ta. . . Chính là nữ giúp việc này thật ra là đang nói đùa. . ." Nói xong xoay người trừng mắt với cô hầu gái ý bảo cô ta cũng giải thích. Ai ngờ cô hầu gái vì sự xuất hiện của Lục Bình đã sớm luống cuống, không biết từ lúc nào đã xụi lơ trên mặt đất.
"Cô. . . Cô lại giải thích đi" Âu Xảo Lệ thấy thế trong lòng quýnh lên, hướng về phía nữ giúp việc liền quát.
Mà đối mặt với tình cảnh như vậy, nhất thời trong lòng Lục Bình trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lại thêm đối mặt với mọi điều Âu Xảo Lệ giải thích, bà cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
"Cô không phải giải thích nữa, tôi cái gì cũng biết rồi" Lục Bình khoát tay áo, ý bảo cô không cần làm không cần thiết làm điều đó nữa. Bởi vì chuyện này đột nhiên xảy ra trong lòng bà đau cũng cảm nhận được hô hấp nặng nề: “Không nghĩ tới cô là người như vậy, cô thật là làm cho tôi quá. . . Thất vọng."
Nói xong liền muốn rời khỏi đi xuống lầu, vậy mà còn chưa đi hai ba bước liền đột nhiên bị Âu Xảo Lệ xông lên cản lại.
"Mẹ, thật không phải là như người nghĩ. Không phải là con đưa những tấm hình kia cho Trạch, là Âu Y Tuyết. . . Là cô ta đưa hình cho Trạch . . . Thật!" Ngay cả biết mình giải thích nhiều đi nữa cũng không làm nên chuyện gì, nhưng cô giống như là vì để cho mình an tâm, không biết cùng Lục Bình giải thích bao nhiêu lần.
Giờ phút này cô nghiễm nhiên không có bộ dáng của một đại tiểu thư nhà giàu. Mới vừa kiêu ngạo cũng bởi vì Lục Bình xuất hiện mà trong nháy mắt tan rã, trên gương mặt đẹp mang theo bi thương, tay của cô càng thêm nắm thật chặt tay của người trước mặt, tâm trạng có chút không tập trung.
"Ta đã nghe được giữa các ngươi toàn bộ đối thoại, cô còn muốn giải thích sao?" Trong lòng trừ bỏ thất vọng đối với cô ngoài còn có không ít tức giận, vừa nghĩ tới hai chân con trai mình có khả năng quan hệ gian tiếp cùng với cô, tại sao cô lại có thể lại yên lặng như vậy?
Cho nên Lục Bình cơ hồ là không chút suy nghĩ liền gạt tay Âu Xảo Lệ, chuẩn bị xuống lầu.
Với việc này thì đồng thời phía sau của cô cũng đè nén không được nữa mà một tiếng thét to bộc phát ra.
"Là anh ấy không phải với con trước!" Âu Xảo Lệ không kiêng nể gì quát lên.
Có lẽ cũng là bởi vì một tiếng rống giận này của cô mà Lục Bình vốn là xoay người muốn rời đi lại quay người lại mang vẻ mặt kinh ngạc vô cùng nhìn cô.
Âu Xảo Lệ tiếp thu được tầm mắt không rõ của bà mà cắn răng, ngay sau đó xông lên trước từng bước từng bước mà ép sát Lục Bình.
"Bà biết con của bà làm chuyện gì không? Ha ha" Cô đi một bước Lục Bình liền hướng lui về phía sau một bước, cô bị lửa giận tràn ngập bao trùm lý trí. Vì vậy dứt khoát đem tất cả mọi chuyện thẳng thắn với bà! Dù sao, người có lỗi trước là anh ta! Anh ta mất đi hai chân cũng chính là một tay anh ta tạo thành.
"Con của bà, ở trong tiệc đính hôn của chúng con mà biến mất. Bà biết anh ấy đi nơi nào không? Anh ta cùng em gái tôi quấn lấy nhau ở trong phòng anh ta! Mỗi đêm quan hệ bất chính!" Tất cả phẫn nộ trong lòng toàn bộ được Âu Xảo Lệ nói ra, một bên nước mắt rơi như mưa.
"Đây. . . Điều này sao có thể. . ." Lục Bình nghe sự thật như thế cũng lập tức luống cuống, nghiêng về một bên bà vừa lẩm bẩm nói: “Nó làm sao có thể làm chuyện có lỗi với cô? Không, nhất định là cô nhìn lầm rồi! Nếu không thì cô nghe lầm" Ấn tượng của bà đối với Âu Y Tuyết chính là ở lần gặp đầu tiên, cô gái với gương mặt tinh xảo không biết chuyện yêu đương, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!
Vậy mà Âu Xảo Lệ không để ý đến biểu tình hết sức kinh sợ của bà, tiếp tục nói: “Không chỉ có như thế, bà biết Mạc Dĩ Trạch tại sao phải cùng tôi đính hôn không?" Trong lòng một tia tà ác chảy qua, Âu Xảo Lệ nguội lạnh mà nói.
Lục Bình không hiểu nhìn Âu Xảo Lệ trước mắt người mà cô xem như gái, một giây kế tiếp nói: “Yêu. . ."
"Ha ha, Yêu!" Âu Xảo Lệ nghe được câu trả lời của bà, giống như là nghe được chuyện gì buồn cười, cô nhịn không được bật cười, không dứt cười, giống như là muốn đem tất cả tức giận của cô cũng thông qua cười to phát tiết ra ngoài.
Lúc đang lúc từng giây từng phút trôi qua đi, trong không khí tràn đầy tiếng cười to rỡ của Âu Xảo Lệ.
Cảm thấy bụng bởi vì cười lớn mà có chút đau, nước mắt cũng không cũng lại không chảy mãnh liệt như thế, lúc này Âu Xảo Lệ mới lần nữa nhìn thẳng vào Lục Bình, tiếp từng bước từng bước mà ép sát, gằn từng chữ: “Yêu? Chẳng lẽ bà không biết người con trai bà thật sự yêu chính là con tiện nhân Âu Y Tuyết kia sao? Bà không phải biết con của bà lấy tôi là bởi vì anh ta sau khi say rượu đoạt lần đầu tiên của tôi sao?"
Âu Xảo Lệ nói đường hoàng, trong mong đợi hoàn toàn không có một tia chột dạ, ngược lại chính là sức mạnh tràn đầy.
Lời nói của Âu Xảo Lệ không thể nghi ngờ ném quả bom nguyên tử vào trong lòng Lục Bình, để cho bà trong nháy mắt tất cả suy nghĩ hóa thành hư không! Bà khàn giọng nhìn Âu Xảo Lệ nổi điên ở bên cạnh, thật lâu sau mới nặn ra một câu: “Làm sao có thể. . . Làm sao có thể. . ."
Bởi vì Dĩ Trạch say rượu loạn tính mà bị bất đắc dĩ cưới cô? Bởi vì yêu Âu Y Tuyết cho nên ở bữa tiệc đính hôn dứt khoát rời đi cùng với cô quấn lấy nhau?
Trời ơi! Quan hệ phức tạp như vậy làm sao bà có thể tin cho được. Bà kinh hoàng lắc đầu một cái muốn cố gắng bỏ đi sự thực rối loạn này, lại dáng vẻ không giống như đợi bà hiểu được, Âu Xảo Lệ lại nói:
"Cho nên, bà muốn trách, thì trách con của bà! Nếu như không phải do anh ta, tất cả cũng sẽ không xảy ra! Nếu như không phải do anh ta, tôi không có cần thiết hao tổn tâm cơ làm chuyện này!" Cô mang cả vốn lẫn lời rống lên, một bên ép về phía bà. Dưới cơn thịnh nộ của Âu Xảo Lệ, vẻ mặt vặn vẹo của bà xanh mét, giờ phút này cô mang theo vẻ mặt dữ tợn, làm người ta không khỏi cảm thấy run rẩy.
"Cô không phải muốn. . ." Ở lúc đối mặt.
Chỉ là một câu nói này vẫn chưa nói hết, Lục Bình đã cảm thấy dưới chân giẫm khoảng không, thân thể chỉ cảm thấy về khuynh đảo về phía sau, Lục Bình còn không có phản ứng kịp lại cảm thấy trọng tâm cả người rơi xuống phía dưới.
Bà trơ mắt nhìn Âu Xảo Lệ cách mình càng ngày càng xa, bà theo bản năng vươn tay muốn bắt được cô, nhưng trên vẻ mặt lành lùng của cô làm cho đầu óc của bà ngừng lại.
Vì vậy chỉ nghe được âm thành ‘ầm ầm’ liên tục vang lên, Lục Bình lăn trên bậc thang mấy vòng, Lục Bình liền thẳng tắp lăn xuống tới lầu một phòng khách.
Không ——! Một tiếng thét chói tai bất ngờ này phát ra làm Âu Xảo Lệ bừng tỉnh.
Khi Lục Bình lâm vào hôn mê trán chảy xuống dòng máu đỏ tươi, khi sắc mặt bà lập tức mất đi huyết sắc, Âu Xảo Lệ mới ý thức tới mình đã gây ra họa! Chỉ là giờ trong lòng cô rất sợ hãi, cô cũng không có xuống lầu kiểm tra vết thương của Lục Bình hay là gọi điện kêu xe cứu thương, mà là đầu óc hoảng sợ chạy trở về phòng sách, sau đó khóa cửa lại ——
Mà giờ là bốn giờ chiều, tất cả người làm nữ của Mạc gia đều đang bận bề công việc. Nấu bữa tối, mà các người hầu còn lại cũng làm công việc của mình, không có người nào thấy được tất cả chuyện xảy ra. . .
. . . . . .
※
Một đường ngồi xe buýt đến gần cửa nhà, Âu Y Tuyết bụng đầy tâm sự cũng không có mượn cơ hội đi nhìn thím Trương, mà chính là đi thẳng đến cửa Mạc gia.
Nhìn biệt thự xa hoa, trang nhã, lòng Âu Y Tuyết sợ sệt không nói nên lời. Hô hấp của cô rối loạn, môi mỏng của cô mím chặt, sắc mặt cô nghiêm trọng, những thứ này cũng đại biểu giờ phút này lòng cô khẩn trương mà nghiêm túc.
Chỉ cần vừa nghĩ tới vẻ mặt đúng chuẩn giống như ác ma của Mạc Dĩ Trạch, trong nháy mắt cô liền cảm thấy trái tim giống như là muốn ngừng đập! Có mấy lần cô đều muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng mà cô biết trừ cầu xin anh thì cô không còn biện pháp gì có thể giữ lại Trần gia.
Trong đầu lại hiện ra bộ dáng vui cười của những đứa bé kia cùng với vẻ mặt bi thương của Trần Nam hôm nay, trong lòng căng thẳng, cô liền quyết định dứt khoát đi vào.
Phòng khách to như thế, vật dụng trang trí xa xỉ, phong cách đặc biệt cô điển! Ngắm nhìn bốn phía, nhưng không lại không thấy ai.
Âu Y Tuyết chần chờ có nên chào hỏi trước hay là lên tiếng gọi không, nhưng lúc tầm mắt của cô đồng hồ để bàn từ dưới lầu chuyển qua cửa cầu thang, lúc thấy trên tấm thảm trải sàn có một bóng người, ánh mắt bỗng dưng dừng lại. Vì vậy cơ hồ là theo bản năng liền tiến lên trước.
Mà khi cô nhìn thấy Lục Bình hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch vả lại trán chảy máu tươi thì khiếp sợ trong lòng lập tức liền lên đến cao điểm!
Tay trái của cô đặt ở cái mũi của bà dò hơi thở, dò thấy hơi thở yếu ớt này lúc này cô mới yên tâm, vì vậy lập tức phản ứng chính là muốn đi gọi kêu xe cứu thương, chỉ là lúc tay trái thu lại không cẩn thận đụng phải máu của Lục Bình.
Một cỗ mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, Âu Y Tuyết ẩn nhẫn cảm giác muốn nôn, nhanh chóng đi tới điện thoại bên cạnh khay trà cầm lên.
Chỉ là lúc cô vừa muốn bấm ba con số kia thì một tiếng thét kinh thiên lại đột nhiên từ phía sau của cô vang lên.
"A ——!"
Ở tiếng thét chói tai ngay sau đó là ‘ầm’ một tiếng vang lên.
Âu Y Tuyết cả kinh quay đầu lại, lại phát hiện ở sau lưng mình không biết từ lúc nào xuất hiện một người nữ giúp việc. Mà người nữ giúp việc kia chính là đang phụ trách dọn thức ăn lên bàn do những người khác làm xong.
Chỉ thấy tầm mắt của người nữ giúp việc kia liền thẳng tắp rơi vào trên tay trái dính máu của Âu Y Tuyết, rồi sau đó tầm mắt đột nhiên hướng cửa cầu thang đi, khi nhìn thấy Lục Bình té trên mặt đất thì thét lên một tiếng chói tai nữa.
"Giết người rồi!"