Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 75




Chợ đêm náo nhiệt phức tạp, dòng người tấp nập, bày đầy vô số quán ăn vặt. Từng trận mùi thơm thức ăn hấp dẫn người bay đến, khiến người ta thèm thuồng, mọi người cũng tận tình hưởng thụ đêm dài dằng dặc.

Âu Y Tuyết một thân lễ phục màu trắng, cách ăn mặc thục nữ tao nhã cùng cái chợ đêm này không hợp nhau.

Cô không đếm xỉa đến những ánh mắt kinh ngạc kia mà đi thẳng về một quán ăn bình dân chuyên bán hải sản nướng ở phía nam rồi dừng lại.

Trước quán ăn, khách ngồi ăn uống đông đúc, bọn họ sôi nổi nổi ăn hải sản nướng trong tay, vừa nói vừa cười, chỉ là không hẹn mà trên mặt của mỗi người treo lên vẻ hạnh phúc.

Âu Y Tuyết thỏa mãn nhìn bọn họ, những việc lúc ở khách sạn dường như đã quên hết, khóe miệng xinh đẹp vẽ lên độ cong hoàn mỹ.

Mà ngay ở lúc cô chăm chú nhìn mọi người rồi cười hời hợt, mấy đứa trẻ lại vui đùa giỡn từ trong tiệm chạy ra, không cẩn thận đụng phải Âu Y Tuyết.

"Thật không phải. . . Ơ?" Các đứa trẻ khoảng 5,6 tuổi rất có lễ phép, khi biết mình mắc lỗi lập tức sẽ nói xin lỗi. Chỉ là chứng kiến tới người đến là Âu Y Tuyết, nói xin lỗi lập tức không có, chỉ còn là mừng rỡ.

" Chị Tuyết!" Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, những đứa trẻ lập tức vây quanh Âu Y Tuyết.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mỗi người cũng không ngừng vui vẻ, vừa tranh nhau hỏi.

"Chị Tuyết sao chị lại tới đây?"

"Chị, chị hôm nay em xếp được con hạc giấy rồi."

"Chị Tuyết . . . . ."

. . . . . .

Âu Y Tuyết ở phía sau chúng, nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt sẽ không gia thêm mà biến mất, cô vui mừng nhìn những đứa trẻ đáng yêu này, tầm mắt lướt qua thân người của từng đứa.

"Mấy đứa, ai tới vậy?" Trong quán đột nhiên truyền đến một giọng nam tang thương.

Âu Y Tuyết cùng những đứa trẻ theo tiếng gọi nhìn lại, lại thấy một người đàn ông trung niêm mặc trang phục màu trắng của đầu bếp tay trái cầm đĩa mực nướng từ trong quán đi ra.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nhìn những đứa trẻ mà ở giữa là Âu Y Tuyết, trên mặt người đàn ông bỗng dưng lộ ra nét mặt vui cười.

"Tiểu Tuyết tới rồi à?"

"Dạ vâng, chú Trần."Âu Y Tuyết gật đầu một cái, cười trả lời.

Không sai, người trước mặt này chính là cha của Trần Di! Cũng là cha của những đứa bé này! Một năm trước, Trần Nam dùng số tiền ít ỏi mình tiết kiệm được, cùng với số tiền mà những người hảo tâm đóng góp mướn một chỗ ở chợ đêm này, bắt đầu bán hải sản nướng. Từ lúc khai trương đến nay, buôn bán cực kỳ thịnh vượng, cuộc sống của bọn nhỏ cũng khá hơn so với trước kia. Mà cô và Trần Di chỉ cần không làm gì sẽ tới nơi này giúp một tay.

Trần Nam đem mực nướng để trên bàn rồi đi tới bên người Âu Y Tuyết.

"Tiểu Di không phải nói các con đi tham gia dạ tiệc từ thiện rồi sao? Làm sao mà trở về nhanh như vậy?" Nói xong quay đầu nhìn một chút đồng hồ trên vách tường cách đó không xa.

"Dạ, Con về trước ấy mà" Không muốn làm cho ông lo lắng, Âu Y Tuyết cười trả lời: “Trần Di vẫn còn ở đó"

"À ra là vậy" Nghe vậy, Trần Nam giống như là đã hiểu gật đầu một cái.

"Đúng rồi, chú Trần, con tới giúp người một tay"Âu Y Tuyết đột nhiên nói.

Dứt lời, Trần Nam lập tức khoát tay một cái nói: “Không cần, một mình chú làm được rồi" Làm phiền cô nữa, ông thật sự rất áy náy, vì vậy liền quan tâm hỏi: “Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không?"

"Không sao, chú đừng để ý đến con" Âu Y Tuyết biết ông không muốn phiền đến cô, cô kiên trì nói: “Bây giờ con về nhà cũng rảnh rỗi, chẳng bằng đem thời gian này làm việc có ý nghĩa, các em nói đúng không?" Nói xong, hai mắt xinh đẹp mỉm cười nhìn về phía bọn nhỏ ở bên cạnh.

"Vâng ạ" Bọn nhỏ không hẹn mà cùng gật đầu một cái, rất là đồng ý với lời của Âu Y Tuyết.

"Việc này. . ." Trần Nam bắt đầu do dự. Hai mắt chống lại ánh mắt mong chờ của Âu Y Tuyết, cùng với ánh mắt mong ngóng của bọn trẻ, ông gật đầu một cái: “Chỉ là, bộ lễ phục trên người phải làm sao. . ." Nói xong, nhìn về phía bộ lễ phục hoa lệ trên người Âu Y Tuyết.

"Không sao, con nhớ lần trước Trần Di có để bộ đồ thể thao ở đây? Con có thể mặc"Âu Y Tuyết nâng lên nụ cười dịu dàng, chân thành tha thiết mà nói.

. . . . . .

Tại sao anh lại phải ở đây mà chờ cô?

Hai mắt đen nhánh cho dù giây phút không chớp mắt nhìn chằm chằm bản ghi chép trên đầu gối, nhưng tâm tư sớm đã bay xa. . .

Trong đầu hiện ra dung mạo xinh đẹp thanh lịch của cô, cảm giác băng lạnh trong lòng liền có một chút rung động, dòng cảm giác quen thuộc vốn đã ngủ say lần nữa bị thức tỉnh.

Đột nhiên, chân mày anh tuấn của anh nhíu chặt lại, ngay sau đó cảm thấy trái tim dường như có chút cảm giác đau đau. . .

Cho tới khi anh không tự chủ nhớ lại mục đích của mình.

Anh theo dõi cô đơn thuần là vì chứng minh quan điểm của mình? Hoặc là anh muốn chứng thực tại sao lại có cảm giác đau lòng?

Anh mê mang. . .

Vậy mà, điều duy nhất anh có thể giải thích đó chính là, anh tin tưởng trực giác của mình, tin tưởng cảm giác lúc anh nhìn thấy cô, tin rằng mình cùng cô tuyệt đối là có quan hệ . . .

. . . . . .

Bởi vì lòng cảm thấy mờ mịt, làm cho trong lòng anh bỗng dưng dâng lên một cỗ cảm giác không khỏi phiền não.

"Bốp" một tiếng, hắn đem bản ghi chép khép lại để ở một bên chỗ ngồi, tầm mắt lạnh lẽo không tự chủ nhìn ngoài cửa xe này lóe lên một bóng dáng, ánh mắt dần dần híp lại.

Các cô gái trẻ mặc đủ loại quần áo cùng trang sức không khỏi kém phần xinh đẹp đáng yêu, đáng tiếc, không có ai là cô!

Dường như là cảm thấy Mạc Dĩ Trạch có chút tức giận, Minh Vũ ở chỗ tay lái nhìn đồng hồ trên tay một chút, tiếp đó quay đầu hỏi: “Thiếu gia, đã mười giờ, muốn rời đi sao?"

Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Mạc Dĩ Trạch nhìn về hắn, không cự tuyệt cũng không nói cái gì.

Thấy anh không nói tiếng nào, trên tuấn nhan là biểu tình im lặng, Minh Vũ liền đoán được tâm tư của anh. Chỉ là hắn cũng không có lựa chọn trầm mặc như trước, mà là khéo léo khuyên nhủ.

"Thiếu gia, cậu biết vị tiểu thư kia sao?" Hỏi ra lời, Minh Vũ mới biết câu hỏi của mình ngu ngốc đến cỡ nào.

Nếu như hắn không có nhớ lầm, trên những tư liệu kia, ngoại trừ Âu Xảo Lệ cũng không có thông tin về cô gái đó, nếu nói như vậy, vậy anh liền căn bản không biết cô gái đó.

Trả lời hắn vẫn là một bầu không khí yên tĩnh không tiếng động.

Minh Vũ không thú vị chau chau mày, lại nói tiếp: “Vị tiểu thư kia nói không chừng nhà ở chỗ này, thiếu gia nếu như cậu muốn đợi thì đợi đến sáng mai cũng không chắc chắn" Ăn mặc đẹp như thế kia mà đi vào chợ đêm ăn khuya, ngoại trừ cô rất đói bụng ra thì đây cũng là một đáp án khác.

Tuy nói hắn không hiểu thiếu gia đến tột cùng muốn làm gì, nhưng hắn biết mới vừa trở về nước anh nhất định mệt mỏi đến không chịu nổi, thiếu nghỉ ngơi. Nếu quả thật vì một cô gái mà cả đêm không hợp mắt mà nói thì, vậy hắn thật sẽ áy náy đến chết.

Dứt lời, lại một hồi yên tĩnh.

Con ngươi đen giống như bầu trời đêm thâm thúy mê người, đem tầm mắt chậm rãi chuyển qua trên người Minh Vũ giờ phút này đang dùng vẻ mặt kính cẩn nhìn anh, Mạc Dĩ Trạch ở đáy lòng quyết định chủ ý, tiếp theo thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói:

"Đi."

Không biết có phải hay không do mệt mỏi hay là phiền não trong lòng đè ép khiến anh không thở nổi, Mạc Dĩ Trạch đem tầm mắt thu hồi lại sau đó tựa đầu vào chỗ mềm mại trên chỗ ngồi trước, hai mắt nhắm lại.

Nhưng cho dù trước mắt ngăn cách tất cả chỉ còn lại bóng tối, cảm giác phiền não không hiểu này cũng không có dễ dàng bỏ qua cho anh.

Trong lòng một lời chua xót, mới vừa rồi bụng rỗng uống Whisky vào giờ khắc này đang quấy rối trong dạ dày của anh, môi mỏng lạnh lùng mím chặt, chân mày từ đầu đến cuối cũng chưa từng thư giãn qua.

Cảm giác tụm năm tụm ba kích thích anh, làm anh cuối cùng vẫn phải mở mắt ra. .

Chịu đựng ý nghĩ muốn nôn ra, anh lại đem tầm mắt nhìn ra cửa xe, hình ảnh dòng người qua lại nhộn nhịp vẫn không có bóng dáng anh muốn tìm. Vì vậy trong lòng một hồi băng hàn thấu xương.

Thời điểm Minh Vũ quay đầu lại, chuẩn bị rời đi.

Một bóng dáng màu vàng nhạt xuất hiện ở trong con ngươi tối đen của Mạc Dĩ Trạch, hai mắt sắc bén trong nháy mắt bởi vì cô xuất hiện mà có chút ánh sáng nhạt phát ra.

"Đợi chút." Một giọng nói khàn khàn vang lên, cắt đứt hành động của Minh Vũ.

Khó hiểu mà nhìn anh, lại thấy vẻ mặt của anh anh tuấn như vị thần Apollo, khóe miệng cư nhiên nâng lên.

Đó là một nụ cười tà mị tản ra nhàn nhạt nhu hòa, đây cũng là nụ cười mà Minh Vũ chưa bao giờ thấy qua.

Theo tầm mắt của anh nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu vàng nhạt xuất hiện đồng thời cái bóng ở trong hốc mắt của hắn, làm hắn không khỏi ngẩn ra.

"Đuổi theo" Còn không đợi hắn phản ứng kịp, giọng nói kia lại truyền tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.