Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 72




Đi vào đại sảnh, mặc dù ba người cảm nhận được một số ánh mắt nóng bỏng cùng những tiếng nghị luận nhưng không ảnh hưởng gì tới họ.

Quý Đằng Viễn nói: "Đi, tôi dẫn hai người đi gặp cậu của tôi”. Anh mỉm cười nhìn Âu Y Tuyết, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ.

"Vâng" Nghe vậy, Âu Y Tuyết khe khẽ gật đầu.

Cặp mắt trong suốt như nước nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy hội trường to như vậy được bố trí cực kỳ ấm áp, mỗi vị khách quý đều mặc áo đắt tiền, mỗi người đều mang vẻ mặt mừng rỡ.

Cảnh tượng quen thuộc như thế đã chạm đến nỗi đau trong lòng cô. . .

Từ từ, Âu Y Tuyết không tự chủ được cau mày lại, con ngươi hiện ra một chút bi thương.

"Bạn làm sao vậy?". Trần Di nhận thấy biến hóa của cô, vì vậy, quan tâm nhìn Âu Y Tuyết một chút, sau đó nói tiếp: "Bạn cảm thấy mệt à?"

Mặc dù hôm nay cô đã bắt cô ấy nghỉ ngơi cho tới trưa, nhưng vẫn không thể bảo đảm cô ấy sẽ không mệt mỏi. Bởi vì, từ giữa trưa khi còn làm ở tiệm trà sữa đến giờ, tinh thần của cô ấy vẫn luôn ở trạng thái hoảng hốt, ngay cả khi cô kêu cô ấy mấy lần cô ấy đều không có phản ứng.

"Hả?" Nhận thấy tâm tư của mình lại bay xa rồi, Âu Y Tuyết vội vàng phục hồi tinh thần lại, khi thấy Trần Di tới, bi thương trong mắt nháy mắt hóa thành hư không: "Sao vậy?"

Nhìn cô gượng cười, Trần Di thở dài một cái, tâm tình cũng không vì vừa gia nhập vào hội trường mà tốt lắm: "Bạn có tâm sự phải không?" Cô thử dò.

Nghe vậy, nụ cười của Âu Y Tuyết vụt tắt, ngay sau đó lắc đầu một cái, tỏ vẻ thoải mái: "Không có, tại sao bạn lại hỏi như thế?". Giọng nói có chút kinh ngạc.

"Haiz…..". Trần Di lắc đầu một cái, dường như đối với câu trả lời của Âu Y Tuyết cũng đã thành thói quen. Sau khi liếc cô một cái, mới nói: "Không có gì". Biết rõ tính cách của cô, khi không muốn nói thì không ai có thể ép, Trần Di liền không có ý định hỏi nữa.

Dừng lại nhìn ra xa, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Quý Đằng Viễn, Trần Di nói: "Đi mau". Nói xong liền kéo tay Âu Y Tuyết, không nói gì thêm liền kéo cô đi.

"Cậu!". Quý Đằng Viễn kêu một người đàn ông đang nói chuyện cùng một người khác.

Anh vừa dứt lời, người đàn ông kia chậm rãi xoay người, sau khi thấy người tới là Quý Đằng Viễn liền cười nói: "Tới rồi à!”. Nói xong, ông quay sang nói xin lỗi với người bên cạnh, sau đó quay sang nhìn Quý Đằng Viễn.

Đó là một người đàn ông trung niên, diện mạo ưu nhã, ngũ quan rõ ràng, ông mang mắt kiếng khung vàng, mặc một bộ tây trang màu xám bạc, cả người tản ra khí chất nho nhã.

Giờ phút này, con ngươi hiền lành của Lam Vũ Thần nhẹ nhàng nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình, ân cần hỏi han: "Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"

"Vâng”. Quý Đằng Viễn gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó nói với Lam Vũ Thần: “Cậu, cháu muốn giới thiệu hai người bạn với cậu". Nói xong, anh nhích sang một bên, nhường đường cho cậu mình.

Lam Vũ Thần chưa kịp phản ứng đã thấy hai cô gái đứng bên cạnh Quý Đằng Viễn.

Lam Vũ Thần cười nói: "Đây là hai bạn học cháu nói?". Hai mắt dưới đôi kính nhìn diện mạo bình thường của Trần Di.

"Vâng". Quý Đằng Viễn lên tiếng.

Lam Vũ Thần cười nhìn Âu Y Tuyết, khi ông thấy cô mặc lễ phục màu trắng, khuôn mặt nam tính nhàn nhạt mỉm cười khiến Âu Y Tuyết ngẩn ra, nhưng trong nháy mắt, sắc mặt ông cứng đờ, dường như rất kinh ngạc.

Con ngươi xinh đẹp chống lại ánh mắt kinh ngạc của Lam Vũ Thần, theo thói quen, cô nhăn mày lại, nụ cười có chút xấu hổ.

"Cậu, sao vậy?". Quý Đằng Viễn khó hiểu nhìn vẻ mặt đột biến của Lam Vũ Thần, tiếp đó lại nhìn Âu Y Tuyết, kinh ngạc hỏi: "Cậu! Không phải là. . .". Giọng nói run run khiến người ta không khỏi tò mò xem anh nhìn thấu cái gì.

Bởi vì một câu nói này của Quý Đằng Viễn, Lam Vũ Thần mới hồi tỉnh lại.

Ý thức được sự luống cuống của mình, ông vội vã nở nụ cười thân thiện, khoát khoát tay giải thích: "Xin lỗi, ta thất thố, chẳng qua là ta bỗng nhớ đến một người". Nói xong, mắt ông lại nhìn về Âu Y Tuyết, chẳng qua là, ánh mắt ông nhìn cô khiến người ta hít thở không thông, ông không nhịn được bị chấn kinh lần nữa!

Rất giống, thật chân thực!

Không chỉ có ngũ quan giống nhau, ngay cả lúc cau mày cũng giống. Nếu không phải thiếu nữ trước mặt này chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, ông sẽ cho rằng, cô chính là người mình ngày nhớ đêm mong!

Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Lam Vũ Thần lại bị cắt đứt.

"Cậu?" Quý Đằng Viễn nhìn thấy ông lại lâm vào trầm tư, vì vậy, anh nhẹ giọng kêu. Lam Vũ Thần lại dời tầm mắt về phía anh, lời nói của anh khiến Trần Di cùng Âu Y Tuyết cũng muốn biết tại sao.

"Vừa rồi cậu nghĩ tới ai vậy?". Quý Đằng Viễn không nhịn được, tò mò hỏi.

Anh vừa dứt lời lại thấy nụ cười của Lam Vũ Thần rút đi, ngược lại, ông lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Quý Đằng Viễn: "Đây là chuyện riêng của cậu, không nên hỏi nhiều"

Mặc dù biểu lộ cuả ông nghiêm túc, nhưng vẫn làm ba người kia đoán được dòng suy nghĩ của ông. Chẳng qua là không có ai nói ra mà thôi.

"A, các con vừa mới tới đúng không?". Đột nhiên, Lam Vũ Thần dời đề tài, nở nụ cười với Quý Đằng Viễn và hai người: "Dạ tiệc từ thiện sắp bắt đầu, các con đi ăn chút gì trước đi. Ta còn có chuyện, lát nữa sẽ tán gẫu tiếp". Nói xong liền xoay người rời đi.

"Cậu đợi chút". Thấy ông muốn rời khỏi, Quý Đằng Viễn gọi ông dừng lại.

"Sao vậy?". Lam Vũ Thần chau mày nhìn Quý Đằng Viễn.

"Nơi này. . . Có phòng nghỉ ngơi không ạ?". Quý Đằng Viễn đi lên trước, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn cháu hơi mệt, cho nên cháu muốn. . .". Chưa nói hết câu, mặt Quý Đằng Viễn đã đỏ bừng.

Đứa nhỏ này!

Lam Vũ Thần cười trong lòng, hai mắt không tự chủ nhìn Âu Y Tuyết, sau đó, ông cười nói: "Trên lầu hai, ở bên trái có một phòng để nghỉ ngơi".

Nói xong, liền không chú ý tới Quý Đằng Viễn nữa, ông hả hê xoay người rời đi. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.