"Tôi đã nói rồi, tôi thích cô ấy, không phải là cô”. Vì không muốn dây dưa không rõ với cô nữa, Mạc Dĩ Trạch nói ra sự thật tàn khốc.
Mà “cô ấy” là ai, Âu Xảo Lệ dĩ nhiên đã rõ ràng. Nhưng cô không tin, mình sẽ thua bởi một tiện nhân! Sự thật này khiến cô không thể nào chịu nổi!
Nói tới chỗ này, Mạc Dĩ Trạch xoay người, nhẫn tâm cất bước, đi ra khỏi Mạc gia.
Sau khi hắn vừa bước ra khỏi Mạc gia, một tiếng hô tức giận xen lẫn khổ sở truyền đến từ phía sau lưng hắn.
"Tôi nguyền rủa anh! Tôi nguyền rủa anh chết đi! Nguyền rủa anh vĩnh viễn không có được tình yêu chân chính! Anh chết đi, anh chết đi. . ."
Đi ra khỏi nhà, Mạc Dĩ Trạch lấy xe ra khỏi gara, liền rời khỏi Mạc gia.
BMW màu đen giống như ngựa hoang, chạy nhanh như tên rời cung trên đường lớn, khi anh còn chưa kịp thấy rõ nó thì nó đã chạy khỏi tầm mắt của anh.
Bên trong xe, không khí u ám làm người ta hít thở không thông.
Khuôn mặt Mạc Dĩ Trạch nhăn lại, hai mắt đen nhánh như đêm, môi mỏng mím chặt thể hiện hắn đang tức giận.
Một số hình ảnh cứ quanh quẩn trong đầu hắn, mặc cho hắn cố gắng quên, nhưng chỉ phí công. Tim đau xót khiến hắn hô hấp nặng nề.
Người phụ nữ đáng chết! Thật sự đói khát vậy sao? Vừa mới cùng hắn triền miên cả đêm, lại đi tìm một người đàn ông khác nhanh như vậy!
Nhớ lại biểu tình phóng đãng lại vui thích của Âu Y Tuyết trong mấy tấm hình kia, trong lòng hắn lạnh đến buồn nôn, hận không thể đem người đàn ông đã in dấu vết lên người cô giết chết!
Hắn sẽ tìm được cô! Hắn sẽ không bỏ qua cho cô! Một cỗ cảm giác phản bội lan tràn từ trong ra ngoài, khiến hắn thương tích đầy mình!
Nghĩ tới đây, sắc mặt xanh mét, hai mắt lạnh lùng không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Âu Y Tuyết ở hai bên đường. Đồng thời, chân không tự chủ càng dùng sức đạp ga mạnh hơn.
Đến ngã rẽ, một chiếc xe tải chạy với vận tốc lớn lao ra.
Tài xế xe tải cả đêm không chợp mắt, ngáp dài một cái trong khi đó Mạc Dĩ Trạch nóng lòng muốn tìm Âu Y Tuyết trở về nên quên hết mọi thứ.
Đúng lúc chạy đến khúc quanh, trong chớp mắt, hai chiếc xe đụng vào nhau.
“Rầm!”, một tiếng vang thật lớn, tất cả bất động. . .
Mười giờ sáng, tại bệnh viện Thánh Yêu
Lời nguyền rủa của cô đã ứng nghiệm. . .
Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Âu Xảo Lệ đi qua đi lại, tâm thấp thỏm vì đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn sáng. Giờ phút này, cô không biết nên vui hay buồn! Mừng vì cô nguyền rủa ứng nghiệm, buồn vì thực sự cô không muốn hắn xảy ra loại sự tình này. . .
Thấy mẹ Mạc khóc ngất trong ngực Lý Dao Viện, thấy Mạc cha đang hút thuốc một mình trên hành lang, Âu Xảo Lệ cực kỳ áy náy, đồng thời cũng sợ run. . .
Nếu như không vì xấp hình đó, Trạch cũng không chạy đi. . .
Nếu như không vì xấp hình đó, Trạch cũng không xảy ra tai nạn xe cộ. . .
Nếu như không có xấp hình ấy, tất cả chuyện này sẽ không xảy ra. . . . . .
Ngay lúc cô đang âm thầm tự trách, đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ trung niên với vẻ mặt mệt mỏi đi ra khỏi phòng cấp cứu, mẹ Mạc Dĩ Trạch lau nước mắt, xông lên nắm tay ông.
"Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?"
"Ai…". Bác sĩ trung niên nhìn hốc mắt đỏ bừng của bà, sau đó nói: "Tạm thời bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng. . .". Nói tới chỗ này, ông muốn nói lại thôi.
"Nhưng cái gì?". Mạc Dũng tiến lên trước, ôm vợ lại bắt đầu khóc sụt sùi, lo lắng hỏi. Trên thương trường, hắn được khen là “mãnh hổ”, nhưng lúc này có vẻ tiều tụy không chịu nổi, giống như già thêm mấy chục tuổi.
"Chẳng qua, lúc xảy ra tai nạn xe cộ, dường như, chân bệnh nhân bị va chạm mạnh, cho nên hai chân bị gãy xương nát bấy, sau này có thể sẽ để lại hậu di chứng. . . .". Không đành lòng nhìn vẻ mặt cực kỳ bi thương của người nhà bệnh nhân, bác sĩ tận lực dùng từ nói giảm.
"Hậu di chứng?". Lục Bình vừa nghe thấy, đầu óc trở nên choáng váng. Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ cũng vậy, dường như không ai nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra.
"Anh nói, con trai tôi sẽ biến thành người tàn phế?". Nước mắt lại bắt đầu tràn ra, sau khi thấy bác sĩ gật đầu, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt.
"Cũng không khẳng định". Thấy thế, thầy thuốc an ủi: "Bệnh viện chúng tôi không đủ phương tiện, nếu như ở Mĩ, quốc gia có khoa học kỹ thuật phát triển, có lẽ sẽ không lưu lại bất kỳ hậu di chứng nào"
Nghe vậy, Lục Bình cùng Mạc Dũng nhìn nhau, trong lòng do dự.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh lệ mang theo do dự vang lên sau lưng bọn họ.
"Mẹ Mạc ,bố Mạc". Âu Xảo Lệ chần chừ nắm tay của mình, cắn môi, rốt cuộc kiên quyết nói: "Đến Mĩ thử một chút, cháu sẽ đi với anh ấy". Tất cả những chuyện này đều do cô tạo thành, huống chi, cô thật lòng yêu Trạch, cho nên, để cô tới phụ trách đi.
"Chuyện này. . .". Trong mắt Lục Bình lóe ra vui mừng, bởi vì bà không nghĩ rằng, sau khi xảy ra chuyện này, Âu Xảo Lệ còn có thể tiếp nhận Mạc Dĩ Trạch.
"Không có gì, để Xảo Lệ cùng Dĩ Trạch đi Mĩ trị liệu đi". Lý Dao Viện nghênh hợp nói. Mặc dù trong lòng cảm thấy không hiểu nổi quyết định của Âu Xảo Lệ, nhưng làm mẹ nên ủng hộ cô! Huống chi, dù Mạc Dĩ Trạch thành người què thì sao? Gia nghiệp Mạc gia lớn như vậy, dù gả cho một người què như hắn, cũng chẳng thiệt thòi!
Lục Bình cùng Mạc Dũng vẫn lo lắng trong lòng, nhưng vì Âu Xảo Lệ cùng Lý Dao Viện ủng hộ, rốt cuộc gật đầu quyết định. . .
Vì vậy, hai giờ sau, Mạc Dĩ Trạch được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Mạc Dũng đã chuẩn bị vé máy bay; vào lúc xế chiều, 16 giờ, Âu Xảo Lệ cùng đi Mạc Dĩ Trạch đang hôn mê lên máy bay đi Mĩ.
Tất cả mọi chuyện xảy ra có một người không hay, không biết. . .
"Bạn đã tỉnh sao?"
Dưới ánh đèn lờ mờ, một cái bóng hiện lên trong con ngươi của cô, đầu truyền tới cảm giác choáng váng, Âu Y Tuyết không còn hơi sức nói: "Đây là đâu?"
Cô nhớ, mình định gọi điện thoại báo cho thím Trương an tâm, đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông xa lạ, sau khi họ hỏi tên tuổi của mình, cô không biết gì nữa. Đột nhiên, đầu truyền tới cảm giác nhoi nhói khiến cô không thể suy nghĩ, trong đầu trống rỗng như mất đi thứ gì đó.
"A….". Âu Y Tuyết khổ sở vì đau đầu, không nhịn được gào khóc.
"Có lẽ, bạn bị người đánh thuốc mê ngất đi". Một giọng nói nhàn nhạt mà quen lại vang lên bên cạnh cô. Âu Y Tuyết còn chưa kịp phản ứng liền thấy một cái tay đỡ mình dậy, mở mắt ra lần nữa, lại thấy gương mặt đó càng thêm rõ ràng.
Mặt trái xoan, ngũ quan bình thường phối hợp hài hòa lại lộ ra vẻ thanh tú, cô gái ấy mặc áo T shirt màu trắng cùng với quần jean đơn giản đang lo lắng nhìn cô. Nhưng cô không quen người này, giống như. . .
"Là bạn sao?". Âu Y Tuyết bỗng dưng trợn mắt.
"Ừ". Cô gái kia gật đầu một cái, đối với sự kinh ngạc của cô cũng không lên tiếng, sau đó nói tiếp: "Còn có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn tôi giúp cô tìm một bác sĩ không?". Trần Di vừa ân cần hỏi han, vừa tra xét xem cô có bị thương chỗ nào khác không.
Bốn giờ trước, cô ra ngoài Thành Tây đưa đồ dùng hằng ngày cho bà Vương, lúc đi qua xưởng sắt thép bỏ hoang, không ngờ lại thấy cô nằm ở bên ngoài, kết quả, cô liền cõng Âu Y Tuyết về nhà mình. . .
Theo ánh mắt lo lắng của cô, Âu Y Tuyết nhìn lại mình, lại thấy chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt mình mặc sáng nay đã bị đổi thành một cái khác từ lúc nào rồi.
Dường như biết cô muốn hỏi cái gì, Trần Di nhún vai giải thích: "Áo cô bị dơ, cho nên, tôi thay cho cô một cái khác"
"Cám ơn". Âu Y Tuyết cảm kích nhìn cô.
Âu Y Tuyết ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện ra họ đang ở trong một căn phòng rất nhỏ, vách tường sơn nước vôi, bàn ghế đơn sơ cũ kỹ, còn có một tủ quần áo bằng vải tự chế, ngoài ra không còn gì khác.
"Nơi này. . . Là nhà bạn sao?". Âu Y Tuyết thận trọng hỏi.
"Ừ."Ngoài dự đoán, Trần Di không vì vấn đề cô hỏi mà cảm thấy ngượng ngùng, tiếp tục nói: "Đây là nơi sinh thành của tôi". Gia cảnh không tốt, không có gì đáng hổ thẹn.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết gật đầu một cái, coi như hiểu. Bỗng dưng, cô đột nhiên lên tiếng. . .
"Đúng rồi, vừa rồi bạn nói tôi bị chụp thuốc mê nên ngất đi?". Nếu như cô nhớ không lầm, cô ấy đã nói như vậy. . .
"Đúng vậy". Trần Di hỏi ngược lại: "Có phải vừa rồi bạn cảm thấy đầu cực kỳ choáng váng? Hơn nữa, dường như không nhớ ra được chuyện lúc trước?"
Âu Y Tuyết nhìn cô, gật đầu một cái.
"Vậy thì không sai". Đây là triệu chứng sau khi hôn mê do bị chụp thuốc mê, cô đã từng thấy qua trong sách, sẽ không sai. Nói tới chỗ này, Trần Di đột nhiên nghĩ đến một vấn đề thực tế nhất: "Bây giờ đã bảy giờ rưỡi tối rồi, không còn sớm nữa, bạn định làm thế nào?". Cứ để cô ấy trở về như vậy, cô không yên lòng. Con gái đi ra ngoài vào buổi tối tương đối nguy hiểm, hơn nữa, dáng dấp cô ấy lại xinh đẹp như vậy càng thêm hấp dẫn sự chú ý của bọn sắc lang. . .
"Tôi. . .". Âu Y Tuyết hơi mím môi, nhất thời cũng không biết phải tính toán như thế nào cho phải. Cô do dự nhìn Trần Di một chút, lại phát hiện mình thật sự không có đường để đi. Vừa rồi còn bị người dùng thuốc mê, rương hành lý cũng không thấy nữa, bây giờ cô chỉ còn hai bàn tay trắng. . .
Lúc cô đang suy nghĩ xem sau này mình nên làm thế nào, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa thức tỉnh hai người.
"Tiểu Di, ra ăn cơm". Đó là một giọng già nua.
"A, vâng". Trần Di vội vàng trả lời, ngay sau đó nói với Âu Y Tuyết: "Trước tiên đừng suy nghĩ lung tung nữa, sau khi ăn cơm tối rồi hãy nghĩ xem nên đi hay là lưu lại". Cô tốt bụng đề nghị.
"Chuyện này. . .". Âu Y Tuyết không kịp phản ứng, lại thấy Trần Di vén chăn mỏng trên người cô lên, lôi kéo cô dậy.
Bởi vì Trần Di kiên trì, Âu Y Tuyết đi theo sau cô ra khỏi gian phòng. Ra khỏi phòng, trước mắt Âu Y Tuyết xuất hiện một hình ảnh khiến cô chấn kinh, nói không ra lời.
Trong phòng khách to như thế, vách tường dùng vôi màu trắng vẽ loạn, dưới ánh sáng của bóng đèn vàng tạo thành một mảnh phiếm vàng, một đống quần áo cũ, mấy em bé ước chừng 5, 6 tuổi đang vây tròn trên bàn, mà ở bên cạnh bọn họ có mấy người trung niên đang đút mấy đứa trẻ ăn gì đó, sau khi thấy họ tới, lập tức cùng chào hỏi cô.
"Tiểu Di, có bạn tới chơi à?". Một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi nhìn thấy Trần Di sau lưng Âu Y Tuyết liền hỏi.
"Vâng". Trần Di lễ độ gật đầu, tiếp đó, cô giới thiệu Âu Y Tuyết với mọi người: "Cô Trầm, đây là bạn học của cháu, Âu Y Tuyết". Tiếp đó, lại quay đầu lại nói với cô: "Còn đây là cô Trầm".
Nghe vậy, Âu Y Tuyết lập tức kêu: "Cô Trầm khỏe"
"Tốt”. Mà người phụ nữ được gọi là cô Trầm cũng đồng thời cười nói với Trần Di: "Tiểu Di, cháu mau đưa bạn học tới phòng ăn cơm đi, bố cháu cùng bọn nhỏ đều đang đợi"
"Vâng". Trần Di gật đầu một cái, hướng về phía mấy đứa bé kia nói: "Phải chú ý ăn cơm nha". Tiếp đó, liền dẫn Âu Y Tuyết đang khiếp sợ rời khỏi phòng khách.
Trên đường đi tới phòng ăn, Trần Di giải thích với Âu Y Tuyết:
"Mấy đứa bé kia ở viện mồ côi Tiên Thiên, cô Trầm và một người nữa là thầy giáo nơi đó, ba tôi là viện trưởng. . ."
"Ý của cô là, đây là một cô nhi viện?". Nghe cô giải thích xong, Âu Y Tuyết hiểu sơ một phần. Mặc dù trong lòng kinh ngạc cực kỳ, nhưng cô cũng không hỏi quá nhiều.
"Không phải". Trần Di cười, chua sót nói: "Bạn có thấy cô nhi viện nào cũ như vậy không?".
Không biết có phải cảm giác của cô sai hay không mà cô thấy trong hốc mắt kiên cường của Trần Di có một ít ướt át.
"Những đứa bé này đều bị ném bỏ bên ngoài, sau đó được ba tôi nhặt về. Ba tôi là một người tốt, một người làm việc vặt khắp nơi sau đó nuôi sống một đoàn trẻ nhỏ". Nói tới đây, Trần Di không khỏi mỉm cười, sau đó nói tiếp: "Sau này có một số người tốt bụng biết ba tôi làm vậy, thỉnh thoảng sẽ đưa ít quần áo, đồ dùng tới .... Mấy cô đó đều là giáo viên đã về hưu, chỉ cần rãnh rỗi, họ sẽ tới đây giúp một chút. . . Ai nha, rốt cuộc thì tôi đang nói cái gì vậy... ha ha, sao lại nói những chuyện này với bạn". Nói đến câu cuối, chỉ nghe Trần Di cười khan một tiếng.
"Không sao". Chỗ sâu nhất dưới đáy lòng dường như đã bị động tới, Âu Y Tuyết nhẹ giọng an ủi.
"Xin lỗi nha". Trần Di tiếp tục xin lỗi, tiếp đó dừng bước, nói với Âu Y Tuyết: "Không sao, phải chấn chỉnh tâm tình của mình một chút, nếu không, ba nhìn thấy bộ dáng này của tôi sẽ lo lắng". Nói xong, Trần Di hít vào một hơi, sau đó lại thở ra, làm nhiều lần liên tiếp, lúc này cô mới đi tiếp.
"Chúng ta đi vào thôi". Trần Di giơ chân, dẫn Âu Y Tuyết vào một gian phòng.
Căn phòng này không giống với phòng khách ngoài kia, nơi này có vẻ sạch sẽ hơn rất nhiều, nhưng thay vì gọi là phòng ăn thì nên gọi là phòng bếp.
Vừa vào phòng liền thấy một chiếc lò, bên trên bày một ít dụng cụ nấu ăn, bên cạnh để một cái vạc lớn chứa nước, có mấy đứa trẻ đang đứng ở bên vạc dùng chén kiểu uống nước, ở bên cạnh bọn họ là một chiếc chén gỗ, phía trên để mấy chén con.
"Tới rồi". Vừa thấy hai người đến, Trần Nam ngồi ở cách đó không xa đang đọc báo, trong tay cầm bút để ký tên liền kêu lên: "Mau tới ăn cơm đi, món ăn sắp lạnh rồi". Nói xong, mấy đứa trẻ đang đứng bên cạnh bàn ăn chảy nước miếng nhìn thức ăn trên bàn khoa tay múa chân.
Dường như mấy đứa trẻ hiểu ý tứ của ông, gật đầu một cái, hướng về vị trí bên cạnh nhao nhao.
"Ba, chẳng phải con đã nói, nếu chưa thấy con thì ba và mấy đứa nhỏ ăn trước sao?". Trần Di quệt mồm, đi tới vỗ bả vai của hai đứa trẻ nói: "ăn cơm thôi". Sau đó liền dẫn Âu Y Tuyết đi tới bên cạnh bàn cơm.
Trần Di ngồi đối diện với Trần Nam, Âu Y Tuyết ngồi bên cạnh Trần Di, mấy đứa trẻ ngồi một bàn.
"Ba, đây là bạn học của con, Âu Y Tuyết". Trần Di giới thiệu lại lần nữa.