Ánh mặt trời chói chang, hàng dương hai bên đường nhàn nhã cuốn theo chiều gió, một màu xanh rợp trời. Trong không khí nhàn nhạt mát mẻ, khiến những người đi đường cũng không kìm nổi thả chậm bước chân cảm nhận sự thoải mái.
Trên đường từng chiếc xe chạy qua, người đi đường chỉ cảm thấy gió nhẹ, xe đã chạy đi.
Bên trong chiếc BMW, không khí yên tĩnh, nhìn qua cửa kính xe, chỉ thấy một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú đang chìm trong suy nghĩ, con ngươi đen nhìn chằm chằm phía trước giống như đang chăm chú lái xe. Nhưng nhìn cẩn thận sẽ thấy hắn cầm tay lái rất chặt cho thấy tâm trạng không ổn định.
Tầm mắt dời về bên cạnh, một cô gái tóc dài xinh đẹp khiến người ta phải than thở, khuôn mặt yếu đuối khiến người ta phải thương tiếc….
Mặc dù đã nói với bản thân phải tỉnh táo, nhưng nhớ lại những câu nói kia, trong lòng hắn lại đau, khiến hắn khó chịu.
Sau khi Elena nói ra hết, không khí cứng đờ mà một câu đồng ý của Âu Y Tuyết đã tan rã tất cả. Sau đó Elena không đành lòng nhìn cô đau khổ nên để hắn chở cô đến bệnh viện.
Thai nhi…
Bỗng dưng xuất hiện hai chữ làm trong lòng hắn xúc động.
Biết bản thân căn bản không thể thay đổi được gì, hắn chỉ bắt mình phải thỏa hiệp.
Hắn nhìn Âu Y Tuyết, trong mắt mang theo buồn bã, khổ sở, hắn muốn nói gì nhưng nhìn thấy khuôn mặt cô lại nuốt lại vào lòng.
Cứ như vậy một lúc lâu không ai nói câu nào. Cho đến một lúc “Tin Tin” vang lên tiếng còi.
Bạch Tuấn Ngạn quay đầu lại nhìn cách xe hắn khoảng 10m có một chiếc xe tải chạy tới đang bấm còi, giật mình nhận ra, Bạch Tuấn Ngạn quýnh lên xoay tay lái chạy lên lề.
Chỉ nghe “Két” chiếc BMW thắng lại.
Không chuẩn bị tâm lý, Âu Y Tuyết nghiêng về phía trước, thật may có dây an toàn, cho nên vững vàng không sao.
“Em có sao không?” Âu Y Tuyết còn chưa hiểu ra sao, liền nghe tiếng lo lắng từ người bên cạnh.
Vừa tự trách vừa quay đầu kiểm tra Âu Y Tuyết, Âu Y Tuyết lắc đầu “Tôi không sao”. Mặc dù giật mình một chút nhưng chỉ làm cô tỉnh lại ý thức, không muốn anh ta lo lắng. Âu Y Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn: “Đã trễ rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong, lại cúi đầu xuống.
Nghe vậy, Bạch Tuấn Ngạn muốn nói gì lại thôi nhìn cô, cuối cùng khởi động máy đi tiếp.
BMW lại tiếp tục chạy đi, không khí như cũ, cảm giác hít thở không thông.
“Em…” Do dự một lúc, Bạch Tuấn Ngạn vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng, nhưng hắn không nhìn cô: “Thật sự có thai?”.
Khi nghe cô có thai, hắn giống như bị sét đánh, thật lâu không tỉnh lại. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, cô hiền lành, thuần khiết, lại nhỏ như vậy, hắn không tin nổi……
Bạch Tuấn Ngạn vừa nói xong, không khí yên lặng lập tức trở thành tĩnh mịch.
Đối với vấn đề này, Âu Y Tuyết không tự chủ run rẩy, cô muốn nói lại không biết nói gì, trước mắt hiện lên khuôn mặt kẻ đó, lại khiến cô im lặng. Trong lòng lập tức như sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh.
Cô không đáp, Bạch Tuấn Ngạn không nói gì. Mặc dù sớm đã có chuẩn bị nhưng là vẫn không khỏi bận tâm. Hắn cố làm lạnh nhạt thờ ơ, lại hỏi: "Đứa bé là của ai?".
Vẫn như cũ, là không tiếng động.
Đối với sự im lặng của cô, trong lòng Bạch Tuấn Ngạn có chút mất mát, trong con mắt đau đớn, hai tay cầm lái càng thêm dùng sức.
"Đứa bé có phải là của hắn hay không?". Hắn không có nói ra tên người kia, là bởi vì hắn không dám tin.
Mà quả nhiên cũng không sai, khi hắn vừa nói xong, Âu Y Tuyết liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hướng hắn.
Đôi mắt đau thương cùng khổ, tâm như bị xé nát, bởi vì vấn đề kia, cô không nhìn thẳng hắn, cô nhẫn nhịn không để cho mình khóc lên.
Nhìn bộ dạng cô như muốn chết, hắn đã xác nhận suy đoán của mình, trong lòng như tràn ra lửa, trầm mặc một chút hắn hỏi: “Là hắn bức em phải không?”. Đúng vậy, hắn không tin là cô tự nguyện. Vốn là đem chuyện tình cảm với Elena chuyển đến người cô nhưng khi nghe tin cô mang thai, lòng hắn vỡ toang. Hắn cho rằng hắn chỉ mất mát lại không nghĩ rằng lại đau lòng lại tức giận.
Trong lòng nhiều lần toát ra cảm giác phức tạp, để cho hắn không hiểu.
Chẳng lẽ, hắn thật thành công dời đi tình cảm của mình, yêu cô? Vừa chờ câu trả lời của cô vừa tự hỏi lòng mình..
“Xin anh…” Sợ bị hắn khinh bỉ, Âu Y Tuyết cảm thấy mệt mỏi, cô không muốn nghe gì nữa, không muốn biết gì nữa: “Đừng hỏi nữa, tôi không biết”. Cô không biết, không biết gì hết.
Cô không biết mình tại sao mình mang thai!
Không biết ông trời sao muốn đối với cô như vậy!
Càng không biết tương lai của cô, cô nên đi nơi nào!
Nghe tiếng cô gần như muốn hỏng mất, hắn mới lấy lại lý trí của mình, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, hắn trầm mặc…..
Trong khí yên tĩnh mỗi người đều che giấu nỗi đau bản thân.