Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 122




Khi Bạch Tuấn Ngạn bước vào biệt thự lúc liền nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ mông lung của thím Trương hướng về phía hắn, mà ở trước mặt bà lại là một bóng dáng mảnh mai.

Nhìn vẻ mặt phức tạp bị tổn thương, con mắt đen nhánh của khuôn mặt tuấn mỹ mang theo đau lòng, nhìn hình ảnh như vậy vết thương trong lòng hắn lần nữa bị bại lộ.

Hắn rất muốn cứ như vậy rời đi, nhưng chân hắn giống như bị cái gì níu giữ, không thể động đậy. Mà lúc hắn không biết làm cái gì thì thấy bóng dáng thanh mảnh ấy run lên, sau đó giống như tượng gỗ ngã xuống đất. Một vài giây sau, hai chân không tự chủ không chần chờ chạy lên phía trước, lúc cô sắp ngã xuống đất thì chụp lấy cô.

Thân thể thanh mảnh mềm mại của cô ngã vào ngực mình, hương thơm mê người của cô xông vào mũi, làm thần trí của hắn lập tức thanh tỉnh.

“Cô không có việc gì chứ?” Bởi vì đưa lưng về phía hắn, hắn không thể nhìn đến nét mặt của cô.

Âu Y Tiếp không ngờ có người đỡ mình, cô đứng lên vững vàng, xoay người tránh khỏi lòng ngực của Bạch Tuấn Ngạn. Mà khi cô nhìn thấy ánh mắt hắn lo lắng, cô đột nhiên hoảng hốt.

“Cô. . . .” Một câu nói của hắn khi chứng kiến những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô thì nghẹn ở cổ họng, hắn nghĩ nên nói cái gì nhưng thật lâu cũng không thể mở miệng, chỉ ngơ ngác nhìn cô.

Mi mắt Âu Y tuyết hạ xuống không muốn hắn nhìn ra tâm tư của bản thân mình, cúi đầu lấy tay lau đi những giọt nước mắt “Tôi không sao” Không muốn hắn nhìn ra bản thân mình đang bi thương, Âu Y Tuyết cố gắng làm ra dáng vẻ bản thân không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là một câu nói vô tình, Bạch Tuấn Ngạn nghe thấy nghĩ là cô nói có lệ lạnh nhạt.

Trong lòng hắn tự nhiên đau nhói, trên tay còn giữ lại nhiệt độ của cơ thể cô. Thần sắc Bạch Tuấn Ngạn có một chút xấu hổ, trên mặt tràn đầy bi thương nhìn qua lưng Âu Y Tuyết, khi thấy khóe mắt thím Trương cũng có nước mắt, định nói lời gì nhưng bị Âu Y Tuyết giành nói trước.

“Con nên làm như thế nào. …”.

Tầm mắt chuyển qua trên người thím Trương, ánh mắt Âu Y Tuyết nghiêm túc, giọng nói mang theo vô cùng bi thương.

Không cần thím Trương nói rõ, cô cũng tìm được đáp án trên mặt bà. Nếu cứ như thế này, cô cũng không có năng lực thay đổi được gì, chỉ là. . . . Chỉ cần nghĩ đến trong bụng mình có đứa nhỏ, cô cảm thấy tế bào toàn thân run rẩy thét chói tai.

“Tôi. . . .” Nhìn dáng vẻ đau thương muốn chết của Âu Y Tuyết, thím Trương không đành lòng nhưng bà không thể làm gì hết, Âu Y Tuyết khổ sở đau lòng, mà người đã chăm sóc cô từ nhỏ làm sao có thể dễ chịu!

Dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, thím Trương hít một hơi an ủi cô “Cô không cần sợ, chúng ta sẽ giải quyết”. Chuyện tới nước này, tôi cũng không muốn lừa gạt cô!

Dứt lời không khí lập tức yên tĩnh lại, ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe rất rõ ràng.

Bạch Tuấn Ngạn đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn hai người nói chuyện qua lại, hắn rõ ràng cảm giác được sự bi ai của hai người, nhưng hắn vẫn không hiểu giữa hai người đang thảo luận vấn đề gì.

Câu nói của thím Trương cũng không làm cho Âu Y Tuyết an tâm, cô cắn môi dưới, nước mắt bắt đầu ngưng tụ trong mắt. Cô muốn hỏi là giải quyết như thế nào, nhưng một giọng nói từ phía sau bọn họ truyền tới cắt đứt lời cô muốn nói.

"Phá thai!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.