Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 121




Thanh âm cực nhỏ, nhưng với sự nhạy cảm của Mạc Dĩ Trạch lập tức liền nghe được, những lời muốn nói ra bị một tiếng ưm kia ngăn ở cổ họng.

“Cô tỉnh” Nhìn người đang nằm trên giường lụa tơ tằm chậm rãi mở hai mắt, Mạc Dĩ Trạch nhàn nhạt nhắc nhở Mạc Dũng đang thừ người ra.

Mạc Dĩ Trạch gọi một tiếng, lúc này Mạc Dũng mới tỉnh táo lại. Ông nhanh chóng bước tới bên cạnh giường, sau khi chứng kiến đôi mắt Lục Bình mê mê mang mang mở ra, quên hết những vì không hài lòng về Mạc Dĩ Trạch, lập tức mừng rỡ nhìn xuống.

“Bình nhi, em tỉnh rồi” Vừa nói, vừa vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ.

Sau đó không đến một phút, vài bác sĩ và y tá mặc áo khoác trắng đi vào kiểm tra cho Lục Bình, sau một lần kiểm tra xác nhận Lục Bình đã khôi phục ý thức rồi mới rời đi.

Từ đầu đến cuối, Mạc Dĩ Trạch trên xe lăn chỉ ngồi thẳng lưng, nhìn tất cả mọi việc xảy ra.

Một giờ sau.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân đụng trúng vào đầu khi bị đẩy xuống lầu, mặc dù bác sĩ sau khi kiểm tra nói tất cả không có gì đáng ngại, nhưng Lục Bình vẫn càm thấy đầu có chút mơ màng, thậm chí là đau nhói.

Nhìn đến hộ lý chăm sóc, bà nằm trên giường mười ngày rồi chịu không nổi yêu cầu rời giường, kết quả là, được sự giúp đỡ của hộ lý bà đi đến ngồi xuống sa lon.

Bảo Mạc Dũng trở về nói quản gia nấu cho bà một ít canh, làm một ít đồ ăn bà thích; lại thuận miệng bảo hộ lý đi ra ngoài; sau đó ở trong phòng bệnh rộng lớn xa hoa chỉ còn lại Lục Bình ngồi đối mặt Mạc Dĩ Trạch.

“Cô . . . . có khá hơn chút nào không?” Mặc dù là mẹ của mình, nhưng sau khi mất trí nhớ anh thay đổi tính cách, trong giờ phút này vẻ mặt của Mạc Dĩ Trạch vô cùng lạnh nhạt.

“Ừ” Lục Bình cũng hiểu được tâm tư của anh, cũng không yêu cầu anh gọi bà là “mẹ”, cũng có lúc anh sẽ gọi bà. Mà chuyện khẩn cấp nhất bây giờ là . . .” Âu Xảo Lệ vẫn ở cùng với con sao?”

Nghe vậy, đôi mắt Mạc Dĩ Trạch không hiểu nhìn bà hỏi: “Tại sao lại hỏi như thế?” Đột nhiên lại hỏi đến Âu Xảo Lệ làm cho anh kinh ngạc.

Lục Bình không để ý đến anh, mà tiếp tục hỏi: “Sau khi con quay lại Âu Xảo Lệ nói với con, con bị tai nạn giao thông là vì một xấp hình có phải hay không?” Nhìn biểu tình của Mạc Dĩ Trạch hoàn toàn kinh ngạc, Lục Bình cũng biết ngày bà bị đẩy xuống lầu những gì mình nghe ở bên trong thư phòng tất cả đều là sự thật!

“Ừ” Đối với mẹ của mình, thật sự không có ý định giấu giếm, cho nên Mạc Dĩ Trạch liền gật đầu một cái, môi mỏng lộ ra sự lạnh lẽo.

Thấy anh trong nháy mắt chuyển thành biểu tình lạnh lùng, Lục Bình có chút do dự, sau đó quyết đoán đem chuyện ngày hôm đó nói ra: “Ngày hôm đó ta ở ngoài thư phòng nghe được nữ giúp nhà chúng ta nói chuyện cùng Âu Xảo Lệ. Nữ giúp việc nói xấp hình không phải Âu Y Tuyết giao cho cô, mà là Âu Xảo Lệ đưa cho nữ giúp việc bảo cô ấy đưa cho con”

Những việc họ nói phía sau làm cho bà hỗn loạn, mặc dù bà không biết xấp hình kia là gì, bởi anh vì xấp hình bị tai nạn xe cộ nên bà muốn nói ra.

Không ngờ sau khi bà nói xong, vẻ mặt Mạc Dĩ Trạch vẫn như thế trầm mặc.

Khi anh đưa mắt nhìn xuống thật sâu, bà chớp mi đau khổ nói tiếp: “ Vào cái ngày xảy ra tai nạn xe cộ hai năm về trước, Âu Y Tuyết thật sự không có tới nhà chúng ta, tất cả đều do Âu Xảo Lệ bày ra”.

Dứt lời, Mạc Dĩ Trạch vẫn không nói một lời.

Bởi vì những lời Lục Bình nói ra, làm lòng Mạc Dĩ trạch đang bình tĩnh bỗng dậy sóng, anh kinh ngạc nhìn thấy Lục Bình phát hiện tâm trạng của anh không nói cái gì. Hai mắt lạnh lẽo giờ chuyển biến thành khiếp sợ, trong lòng anh giờ sự phức tạp cứ lượn lờ.

Anh khó khăn ngăn tâm tình phức tạp nói ra một lời, nhưng giọng nói lại vô cùng run rẩy.

“Vậy . . . .Ngày đó đẩy cô xuống dưới lầu là Âu Xảo Lệ, chứ không phải là Âu Y Tuyết?”. Trong lòng dâng lên sự lo lắng, trong giờ phút này anh phát hiện anh như thế nào lo lắng khả năng bị đảo lộn đáp án.

Nghe vấn đề của anh, Lục Bình có chút suy yếu thoáng qua kinh ngạc, bà nhu nhu mắt chăm chú nhìn vào thần sắc biến đổi của anh, hỏi ngược lại: “Âu Y Tuyết? Con cho rằng người đẩy ta xuống lầu là Âu Y Tuyết sao? Không phải, là Âu Xảo Lệ”. Nói xong, giọng nói của bà càng ngày càng nhỏ, bởi vì mặt của Mạc Dĩ Trạch càng ngày càng xanh mét, u ám.

Nói thật, nếu bà không nghe được cuộc nói chuyện giữa Âu Xảo Lệ và nữ giúp việc, nếu Âu Xảo Lệ không có đem bà đẩy xuống lầu, bà đối với Âu Xảo Lệ rất là hài lòng về đứa con dâu này. Nhưng là hiện tại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cũng khó nếu muốn bà thay đổi.

Chỉ là câu nói vừa rồi của Mạc Dĩ Trạch làm bà nghi ngờ!

“Tại sao con lại cho là Âu Y Tuyết đẩy cô xuống lầu?”. Lục Bình hỏi, mấy ngày bà hôn mê rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao bà cảm thấy con bà so với trước kia càng thêm lạnh lùng?

Nhìn Lục Bình con ngươi đầy nghi ngờ, Mạc Dĩ Trạch chỉ im lặng không có trả lời . . .

Mọi chuyện đột nhiến biến chuyển làm anh không kịp phản ứng, tất cả kế hoạch báo thù trong chớp mắt không còn ý nghĩa. Vốn cho là mình đã hiểu rõ tất cả, quay đầu lại, anh đã nghĩ sai rồi!

Bỗng dưng trong đầu thoáng qua bóng dáng mảnh mai kiên định của Âu Y Tuyết đứng trong mưa đêm đó, anh mới biết được mình hồ đồ như thế nào!

Nếu như tất cả Lục Bình nghe thấy đều là sự thật, như vậy làm nhục cô mấy ngày này tính là cái gì? Bài báo kia phê phán cô tính là cái gì?

Nếu tất cả đều là Âu Xảo Lệ bày ra, những tấm hình kia của cô cũng là giả? Sự thật cô là người con gái biết giữ mình trong sạch?! Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Dĩ Trạch ngoài sự khiếp sợ còn lại là . . . Mừng rỡ.

Đáng chết! Tại sao cô không nói rõ ràng với anh, anh cũng sẽ không đem hết toàn bộ tội lỗi cho cô.

Suy nghĩ tới đây Mạc Dĩ Trạch giận mình không rõ đúng sai, lại nóng nảy tin ngay lời nói của Âu Xảo Lệ! Đồng thời cũng giận Âu Y Tuyết một mình chịu tội tất cả, im lặng không lên tiếng!

Âu Xảo Lệ đúng là đáng chết! Cô phải trả giá đắt về tất cả!

. . . . . . .

Lúc đang ở trong hạnh phúc thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã qua một ngày.

Elena kể lại tất cả mọi chuyện cho cô, cô hiểu Elena không muốn bỏ rơi mình, mà cũng hiểu nguyên nhân mình bị ngược đãi là gì. Elena cho là cô sẽ oán hận mình, nhưng Âu Y Tuyết chỉ nhàn nhã nói một câu: Những gì đã qua thì để nó qua đi, không có phản ứng kích động.

Sau đó, vì mùi thuốc tại bệnh viện quá nặng, ngày hôm sau khi Âu Y Tuyết tỉnh lại, Elena liền dẫn cô và thím Trương về nhà mình, một biệt thự rộng lớn.

Trong phòng khách vô cùng ưu nhã Âu Y Tuyết ngồi trên sa lon tráng lệ, cô uống canh cá do thím Trương nấu, vừa xem truyền hình, suy nghĩ về chuyện khác.

Elena, không đúng, là mẹ ruột của cô đối xử với cô rất tốt! Mẹ giống như muốn đền bù tất cả những thiếu thốn của mười tám năm cho cô, từ sau khi xuất viện, mẹ mua sắm rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cho cô. Nhưng muốn cô lập tức từ Cô bé lọ lem trở thành công chúa Bạch Tuyết, cô không thể thích ứng.

Dĩ nhiên đó cũng không phải là điều quan trọng nhất!

Quan trọng nhất là gần đây mỗi lần cô nghe mùi thức ăn là có cảm giác nôn mửa, hơn nữa ngủ càng ngày càng lâu giống như muốn đem giấc ngủ cả đời để ngủ, hai điểm này không nói, cô gần đây càng ngày càng muốn ăn đồ chua. Bởi vì ăn chua không làm cho cô có cảm giác muốn nôn mửa, cơ hồ ô mai trở thành món ăn chính.

Nhưng sợ Elena cùng thím Trương lo lắng, ở mỗi bữa ăn cô cố gắng ép mình ăn một chút thức ăn dinh dưỡng, nhưng cho dù cô chỉ ăn một ít thì khi trở về phòng cô nôn ra không còn một miếng.

Đang lúc yên lặng thầm than trong lòng, cô không chú ý tới hai bóng người đối diện ở trong phòng bếp bàn luận xôn xao.

Đôi mắt thanh lệ đầy vẻ u oán, nhìn Âu Y Tuyết vì điều dưỡng hợp lý mà khuôn mặt không còn suy yếu nữa, trong lòng chua xót đau đớn.

Âu Y Tuyết là một cô gái tốt, cho tới bây giờ bà cũng không thể tin tất cả lời bác sĩ, đương nhiên bà không có đem tất cả nói với cô.

“Con nhất định phải làm như vậy sao? Con không hỏi ý kiến của nó sao?”. Thím Trương đứng bên cạnh buồn rầu nhìn Elena, giọng nói ngập ngừng.

Elena nghe vậy lúc này mới thu hồi ánh mắt, lông mi dài hạ xuống lạnh nhạt nói: “Nói cho nó biết thì như thế nào? Nó còn nhỏ như vậy”.

Bà thật vất vả mới tìm được con, bà sẽ không để đứa bé trong bụng phá huỷ tương lai của nó.

Không để ý đến bộ dáng muốn nói lại thôi của thím Trương, bà tiếp tục nói: “Thân thể của nó cũng đã hồi phục tốt lắm, con sợ nếu kéo dài càng lâu nó sẽ phát hiện. Như thế này, ăn cơm trưa xong con liền dẫn nó đến bệnh viện giải phẫu, đợi đến những chuyện này qua đi, con sẽ dẫn mọi người về Mỹ”.

Đài Loan là một nơi đau lòng, nếu có thể, cả đời cô cũng không muốn quay trở về nữa!

Elena cho là tất cả ở trong lòng bàn tay, lại quên chuyện quan trọng nhất của phụ nữ!

Sau khi ăn cơm trưa xong, Elena lấy lý do “làm kiểm tra lần nữa” thuyết phục Âu Y Tuyết, lúc hai người đi ra cửa, vừa bước lên xe, Âu Y Tuyết cảm thấy bụng đau nhói.

“Xin lỗi, con muốn đi . . . nhà vệ sinh trước” Mặt Âu Y tuyết đỏ lên khó khăn nói ra những lời này.

Elena sửng sốt nhìn cô một cái gật đầu: “Vậy con đi nhanh đi” Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, vì vậy cũng yên tâm.

Âu Y Tuyết sau khi được cho phép, bỏ lại Elena trên xe, nhanh chóng chạy vào biệt thự . . . .

Trong phòng vệ sinh.

Tiếng nước chảy “rầm rầm” một lúc, Âu Y Tuyết cảm thấy bụng không còn đau nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì trong thời gian này ăn chua quá nhiều, cho nên thỉnh thoảng lại đau bụng! Mà mỗi lần đau bụng là cô nghĩ là tới ngày đó của mình.

Ngày đó?

Âu Y tuyết bỗng dưng ngẩn ra, trong đầu hiện lên một ngày hiện lên.

Vì vậy cô vội tính toán, khi cô tính toán rõ ràng thế nhưng kinh nguyệt của cô bị muộn mười ngày, khuôn mặt cô lập tức u ám.

“Làm sao có thể . . . .” Cô khiếp sợ với những chữ đó, vừa nghĩ ngợi nguyên nhân. Trước kia bất luận như thế nào dù có chậm cũng chỉ có bốn năm ngày, thế nhưng lần này lại hơn mười ngày, việc này làm cô kinh ngạc.

Chính là cho dù cô nghĩ như thế nào cũng không ra nguyên do trong đó. Đành chịu, cô nghĩ đến Elena còn vẫn ở trên xe chờ mình, vì vậy cô tạm gác không suy nghĩ đến vấn đề này nữa.

Cô đến bồn rửa tay, sau đó dự định rời đi.

Chỉ là phòng vệ sinh vừa mới hé mở, thì một giọng nói bi thương vang lên

“Ông trời ơi, nó còn nhỏ như vậy, làm sau có thể để cho nó mang thai sớm như vậy”.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết ngẩn ra, tầm mắt kinh ngạc nhìn về nơi phát ra giọng nói, lại thấy thím Trương nên ở trên lầu quét dọn giờ phút này đang đứng ở trong phòng khách, hướng ngoài cửa sổ không biết đang nhìn cái gì, mà lúc này cô nhìn thấy khóe mắt trên khuôn mặt già nua đã có vài giọt nước mắt chảy xuống.

Thím Trương khóc!

Nhìn thấy những giọt nước mắt chảy xuống, Âu Y Tuyết định tiến lên an ủi, bởi vì từ nhỏ đến lớn mới thấy thím Trương khóc! Cô đang bước lên, nghe được lời nói của thím Trương thì dừng bước.

“Bản thân tuổi vị thành niên thì sinh Điệp nhi, Điệp nhi cũng vừa tròn mười tám tuổi thì sinh con gái, tại sao bây giờ ngay cả cháu ngoại của mình cũng vậy!”. Bà hướng ra ngoài cửa sổ nói ra sự đau khổ của mình. Lại không ngờ cách bà không xa, một bóng người nghe bà nói cơ thể cứng ngắc.

Điệp nhi. . . . .

Bởi vì hai chữ này làm mắt Âu Y Tuyết tròn xoe.

Bởi vì Elena kể chuyện cũ kia cho cô nghe, bà nói tên trước kia của bà là “Cốc Điệp”.

Mà thím Trương lại gọi bà là Điệp nhi, như vậy quan hệ giữa hai người. . . . . .

“Thím Trương, thím mới nói những lời đó. . . . . .Là có ý gì?” Sắc mặt Âu Y Tuyết trắng xanh, cô nghe được những câu nói của thím Trương, trong đầu cô “ầm” một tiếng, trong nháy mắt đầu cô trống rỗng.

Cô nên sớm nhận ra quan hệ của hai người mới đúng!

Thím Trương không ngờ sự xuất hiện của Âu Y Tuyết tại đây, lúc bà quay đầu thấy Âu Y Tuyết xuất hiện, trên khuôn mặt nếp nhăn vô cùng khiếp sợ “Tiểu thư. . . .Tại sao cô lại ở nơi này. . . Cô không phải. . . .” Thím Trương thấy cô khuôn mặt trắng bệch. Trong lòng biết những lời nói vừa rồi cô đã nghe thấy. Nhưng đầu óc của Âu Y Tuyết trống rỗng không để ý lời của bà.

Âu Y Tuyết từng bước nặng nề hướng thím Trương đi tới, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt còn có chút xanh mét “Bà vừa nói cháu ngoại. . . . là con sao?” Âu Y Tuyết dùng tay chỉ mình không dám tin hỏi.

“Tôi. . . .” Thím Trương khẩn trương cắn môi dưới, đem tay lau nước mắt của mình. Mặc dù biết bây giờ giải thích như thế nào cũng vô ích, nhưng bà không muốn bỏ cuộc “Tiểu thư, cô nghe lầm rồi, tôi. . . . . tôi không có nói gì cả. . .”.

Vì che giấu sự lo lắng của mình, thím Trương nói xong muốn xoay người rời khỏi nơi này, nhưng bị Âu Y Tuyết tiến nhanh lên phía trước ngăn lại.

“Nói cho con biết những lời vừa rồi có phải là sự thật không?” Nếu không muốn cho cô biết quan hệ giữa hai người cô cũng sẽ không hỏi. Nhưng là liên quan đến bản thân mình, cô muốn hỏi rõ ràng. Trong lòng cô không còn khiếp sợ, trừ lần đó sợ hãi cùng lo lắng. Cô run rẩy đôi môi của mình, khắc chế bản thân kích động, vẻ mặt ai oán nói “Con. . . có phải hay không. . . .mang thai. . . .” Câu nói này giống như con dao hai lưỡi cắt vào đáy lòng cô, giọng nói run rẩy tràn đầy sợ hãi.

Nghe vậy thím Trương đang khổ sở, lập tức khuôn mặt vừa khôi phục bình tĩnh bây giờ sụp đổ không thể chống đỡ.

“Tôi. . .” Bà muốn nghe theo lời Điệp nhi nói muốn Âu Y tuyết không biết chuyện, nhưng nhìn cặp mắt trong trẻo của Âu Y Tuyết, cái gì cũng không nói được. Vì vậy chỉ có thể chảy nước mắt thân thể run rẩy.

Mà bà không nói, Âu Y Tuyết nghĩ bà ngầm thừa nhận.

Thân thể cô bối rối run lên, cắn môi gắt gao bức mình không phát ra tiếng, hai mắt đầy sương mù chảy ra nước mắt, cũng không chịu được phát ra tiếng nghẹn ngào.

Nước mắt giống như sợi châu không nghe lời liên tục chảy xuống.

Cô rất muốn đây không phải là sự thật! Thế nhưng không khí nặng nề nói cho cô biết đây là một sự thật không thể thay đổi! Nhưng cho dù là như vậy, cô còn không thể tin trong bụng mình có một đứa bé, mà phản ứng mấy ngày nay, thích ăn chua, nôn mửa, thích ngủ đều bởi vì cô mang thai!

Đứa bé. . . .

Đứa bé của anh. . . . .

Đứa bé của người cô hận nhất. . . . .

Hình ảnh như một Satan với khuôn mặt tà ác lóe lên trong đầu cô, cô cảm giác toàn thân run rẩy! Chỉ cần nhớ đến anh tàn bạo đối với cô, cô cảm giác không thể hít thở được, cô làm sao có thể chấp nhận đây!

Vì vậy hai chân mềm nhũn, cả người ngã về phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.