Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 117




Việc này “Làm sao có thể…” Âm thanh rất nhỏ từ miệng Âu Y Tuyết, nhìn khuôn mặt đáng sợ của Lý Dao Viện cô chỉ cảm thấy thế giới như sụp đổ, khiến cô muốn nghẹt thở.

Làm sao có thể…. Cô luôn nghĩ rằng mình là con rơi của Âu Thiên cùng một người phụ nữ nào đó, nghĩ muốn nát đầu cũng không nghĩ tới mình lại cùng Âu gia không chút quan hệ…..

Đau lòng, mất mát, kinh ngạc, đau khổ bao quanh lấy cô, nỗi sợ hãi đang nuốt cô, làm cô đau đến không muốn sống. Cảm giác choáng váng, khi cô nghĩ mình sẽ ngất đi, một giọng nói thanh thúy xạ lạ từ đâu truyền đến.

“Bà không được ngậm máu phun người.”

. . . .

Giọng nói mang theo tức giận, khinh bỉ và lạnh lẽo.

Trái tim Âu thiên như ngừng đập vì giọng nói ấy, thân thể hắn cứng ngắc, vẻ tức giận trong mắt biến mất chỉ có đau lòng.

Giọng nói này cứ quẩn quanh trong giấc mộng của hắn bao năm giờ đây lại chân thật như thế, âm thanh mà cả đời này hắn không bao giờ quên, vĩnh viễn không thể quên.

Vậy mà Lý Dao Viện vẫn như thế, bà ta căm tức quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng người nói, vẻ mặt tức giận trở thành khiếp sợ.

Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng xanh, đôi mắt đẹp trợn trừng, mở miệng mà không nói được gì, lời đến miệng lại phát hiện bản thân đang run rẩy: “Cô….”

“Sao cô lại ở đây….” Một giọng trầm thấp từ sau lưng mọi người vang lên.

Mọi người nhìn theo nơi âm thanh phát ra, mới nhận ra là Bạch Tuấn Ngạn, hắn lạnh lùng nhìn bóng dáng vừa xuất hiện, chần chừ một chút, sau đó nói: “Dì theo dõi tôi sao?”

Mắt thấy Bạch Tuấn Ngạn đi đến chỗ người kia, người đó cười nhạt, gương mặt xinh đẹp so với khuôn mặt vừa rồi có vẻ dễ gần hơn: “Ừ” Biết mình cũng không thể lừa dối hắn, cho nên vẫn là thừa nhận.

Tuy là nói cô theo hắn đến, nhưng cũng không nghĩ có thể nghe đến cuộc đối thoại vừa rồi, lại gặp hai người cô căm thù nhất.

Sự lạnh lẽo lại ngưng tụ trong mắt, nụ cười dịu dàng bỗng chốc trở nên lạnh ngắt, đôi mắt như hổ phách nhìn người đang đưa lưng về phía cô, cô cười nói: “Đã lâu không gặp, chẳng lẽ không muốn gặp tôi một chút sao?”

Lời nói vừa nói ra, trừ Âu Thiên và Lý Dao Viện, những người còn lại đều ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc.

“Dì” Bạch Tuấn Ngạn đứng bên cạnh nhận ra sự thay đổi của cô, không hiểu nhìn cô, lại nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của Âu Thiên, suy nghĩ một chút, trên khuôn mặt xuất hiện đau lòng: “Chẳng lẽ…”

Elena cũng không trả lời Bạch Tuấn Ngạn, lạnh lùng cười: “Xem ra năm tháng không buông tha một ai, cậu chủ Âu của chúng ta cũng biết sợ hãi”. Bỏ qua sắc mặt Lý Dao Viện đang lo lắng sợ hãi, cô không chút do dự đi về phía hắn.

Gần mười tám năm rồi! Cô đã vô số lần tưởng tượng ra hình ảnh khi bọn họ gặp lại, chà đạp hắn dưới lòng bàn chân, đoạt đi tất cả của hắn. Cô phải thực hiện hết tất cả lời thề của mình, báo thù hắn phản bội cô, mất đi đứa con đầu tiên của cô.

Đứa bé. . .

Hai chữ này giống như là ác mộng quấn quanh cô mười tám năm, chỉ cần vừa nghĩ tới đứa con đáng thương, thậm chí chưa từng thấy qua một lần đã bị hắn ôm đi, lòng cô đau như đao cắt, giống như là sắp chết! Nghĩ đi nghĩ lại, trên khuôn mặt bất giác tràn ra đau khổ, ngay cả bước cũng cảm thấy nặng nề không chịu nổi.

Cô đi tới trước mặt Âu Thiên, nhìn hắn nhắm mắt, khi cô thấy rõ hắn không chút nào thay đổi dù năm tháng có đi qua, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ oán hận, mà cỗ oán hận càng lúc càng lớn, trong nháy mắt tất cả lý trí của cô ăn mòn.

“Anh phải vì tất cả những gì anh làm mà trả giá thật lớn” Giọng nói bén nhọn, không có đau lòng chỉ có hận.

Cảm thấy toàn thân cô lạnh lẽo, bỗng chốc Âu Thiên nhìn cô, đôi mắt như ngọc bảo mang theo quyến luyến, trên khuôn mặt của hắn có đau khổ, chỉ là đã bị lạnh lùng che mất: “Đã lâu…không gặp” Cho dù ngắn ngủn bốn chữ, nhưng khi nói ra khỏi miệng , sao lại quá khó khăn.

Giống như xa nhau cả thế kỉ, nhìn bộ dáng của cô, trong lòng cảm thấy áy náy. Thời gian trôi qua không lưu lại chút dấu vết nào trên mặt cô, xinh đẹp như xưa, chỉ là so với lúc trước thì vẻ ngây thơ non nớt đã biến mất thay vào đó là sắc nét, quyến rũ.

“Hừ” Đối với lời nói khách sáo của hắn cô thật xem thường, ánh mắt lạnh lùng quét qua sắc mặt tái nhợt của Lý Dao Viện, Elena cười nói: “Bà Âu, đã lâu không gặp” Khi nói khuôn mặt là nụ cười châm chọc.

Ánh mắt lại nhìn Âu Thiên, Elena cũng không khách sáo nói: “Euclic bị sát nhập, anh là người đứng đầu lại ở nhà cùng vợ nói giỡn, thật là tài giỏi….” Trong lời nói không giấu nỗi sự giễu cợt.

Mà lời nói này khiến mọi người kinh hãi. Chỉ trừ Âu Thiên đã sớm hiểu rõ, Bạch Tuấn Ngạn và Elena.

“Cô….ý của cô là gì!” Nhe vậy, trong lòng Lý Dao Viện như sụp đổ, hai chân mềm nhũn té trên mặt đất.

“Nghe không hiểu sao?” Nhìn sắc mặt kinh hãi của bà ta, cô không ngại nói thêm một lần: “Euclid sẽ sớm phá sản, các người cần phải gặp báo ứng.”

Ông trời đúng là có mắt. Vốn cho là chờ Ngạn cưới Jessica thì có thể mượn thế lực của Mike đánh tan nát Euclid, không nghĩ nhảy ra một “Khải Tát Đế Quốc” đuổi tận giết tuyệt, nếu không thấy tin tức sang nay, cô sợ là bây giờ cô còn không biết, cũng sẽ không theo dõi Ngạn đến đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.