Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 103




"Em. . .". Giọng nói mang theo do dự, mang theo chút bi ai.

Âu Y Tuyết ngẩng đầu lên, sau đó nhìn bên cạnh mình, sau khi thấy bóng dáng đó, cô ngẩn ra. Xuất hiện trước mặt cô, nghiễm nhiên là Quý Đằng Viễn đã hai ngày nay chưa từng gặp mặt.

Khuôn mặt sáng láng đã trở nên tiều tụy, anh mang đầy bụng tâm sự, tròng mắt đen thâm tình ngắm nhìn Âu Y Tuyết đang trố mắt, trong lòng có chút khổ sở. Nhưng những khổ sở này bị anh đè xuống trong lòng.

"Em, gần đây có khỏe không?" Anh rất nhớ cô, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi không gặp mà tưởng như đã hai năm.

Thu hồi sự kinh ngạc của mình, Âu Y Tuyết gật đầu một cái: "Em rất khỏe, anh thì sao?" Giọng nói hàm chứa sự khách sáo cùng lạnh nhạt.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một quần jean đơn giản, nhưng khi ánh nắng chiều chiếu lên người khiến anh cực kỳ nhu hòa, phiêu dật.

Cô nghĩ anh cũng sẽ trả lời như mình, vậy mà, sau khi nghe cô nói, nụ cười trên mặt anh lập tức rút đi, thay vào đó là vẻ ưu thương.

"Không tốt". Đó là nỗi khổ không thể nào bày tỏ, tất cả cảm tình dành cho cô không được cô đáp lại. Đôi khi anh nghĩ, chỉ cần cô hạnh phúc là được, nhưng tim anh luôn không nhịn được mất mát và đau thương.

Âu Y Tuyết nhìn thần sắc trầm xuống trong nháy mắt, muốn nói gì đó, nhưng chưa đợi cô há miệng, đã bị Quý Đằng Viễn kéo lại. Đợi đến khi cô phản ứng kịp, cô đã nằm trong ngực anh.

"Anh. . .". Hôm nay anh có gì đó không đúng!

"Bắt đầu từ bây giờ, cái gì em cũng đừng nói, chỉ cần lẳng lặng nghe anh nói là được rồi". Trong giọng nói mang theo bi thương vô hạn, không có tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời lúc trước nữa.

Giờ phút này, Quý Đằng Viễn giống như một đứa trẻ, anh ôm chặt người thích gần hai năm vào trong ngực, đầu tựa vào cổ Âu Y Tuyết, cảm thụ hương thơm từ cơ thể cô.

Trên người cô có mùi không giống mùi nước hoa, mà là mùi thơm tự nhiên. Trước kia, ngay từ lúc anh đưa cô về nhà, anh đã phát hiện điều này, hơn nữa, cũng vì vậy mà anh hưng phấn rất lâu. Nhưng bây giờ, khi anh ngửi thấy mùi hương này, anh lại không hề cảm thấy vui vẻ nữa, bởi vì. . .

"Anh sắp rời đi". Tiếng nói mang theo nghẹn ngào, anh hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra được.

Dứt lời, Âu Y Tuyết không khỏi ngẩn ra, trong con ngươi trong suốt lập tức dâng lên một tia khiếp sợ, nhưng cô cũng không nói lời nào. Bởi vì cô biết, lời nói của mình sẽ khiến anh tổn thương nhiều hơn.

Cảm thấy thân thể cô hơi run rẩy, Quý Đằng Viễn hiểu ý của cô, anh ngẩng đầu lên, dùng sức ôm chặt cô.

"Bọn họ đã đặt vé máy bay, chín giờ sáng mai anh sẽ đến Mĩ". Khi anh nói những lời này, trong mắt anh hiện lên một tầng mê hoặc, tiếp đó, hai giọt nước mắt từ khóe mắt của anh chảy xuống. Nhưng anh cũng không lau nước mắt đi, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt Âu Y Tuyết trong ngực nữa.

Anh sợ.

Anh sợ, chỉ cần anh vừa buông tay, cô sẽ lập tức rời khỏi anh!

Trời mới biết anh thích cô cỡ nào, có thể nói là yêu! Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh đã bị cô hấp dẫn. Dù một nụ cười yếu ớt; một vẻ mặt bi thương; một câu vô tình; anh đều rất vui. . . Nhưng vừa nghĩ tới ngày mai cô sẽ không được gặp lại cô, anh rất sợ!

Đây là anh chưa bao giờ sợ hãi. . . Vì vậy, nước mắt của anh không ngừng dừng lại.

Âu Y Tuyết không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể cảm thấy tâm tình anh cực kỳ bi thống. Nhưng anh bi thống, cô lại không thể làm gì. . . Bởi vì, cô chỉ thích anh.

Nhưng thích cũng không phải yêu. . .

Thấy cô không nói gì, Quý Đằng Viễn biết cô sẽ không giữ mình lại. Vì vậy, anh chậm rãi buông lỏng tay mình ra, đẩy cô ra, ngay sau đó, anh nhanh chóng đưa lưng về phía cô, lau nước mắt của mình đi.

Mà Âu Y Tuyết cũng chỉ sâu kín nhìn bóng dáng của anh, thân thể cứng đờ tại chỗ không có bất kỳ động tác nào.

Trong nháy mắt đó, trong không khí nồng nặc mùi vị ưu thương.

Ở nơi này, Quý Đằng Viễn còn nói:"Như vậy, sau này chúng ta gặp lại". Không muốn tạo thành gánh nặng cho cô, Quý Đằng Viễn lựa chọn rời đi, dù anh không muốn từ bỏ, cũng không có biện pháp.

Anh bước ra, muốn rời đi vào lúc này, nhưng mới đi được hai ba bước, sau lưng bỗng dưng truyền đến lời nói chần chừ lại quen thuộc.

"Anh là bạn bè tốt nhất của em". Nhìn bóng dáng anh, giọng nói, ánh mắt Âu Y Tuyết mang theo vẻ bi thương: "Sẽ có một cô gái thích hợp với anh"

Trên thế giới này, tất cả phụ nữ đều có thể trở thành người thương của anh, nhưng cô thì không thể!

Dường như cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Âu Y Tuyết truyền tới, Quý Đằng Viễn đột nhiên dừng lại, nhưng chỉ ba giây sau, anh lại đi thẳng về phía trước.

Nhìn bóng dáng anh biến mất sau khúc quanh, lúc này ánh mắt Âu Y Tuyết tối đi. . .

Bởi vì Quý Đằng Viễn xuất hiện khiến cho tâm tình của cô càng thêm uất ức, nhưng cô không chậm rãi, lại bước lên phía trước.

Đầu tiên, cô chạy tới “Khải Tát Đế Quốc”, nhưng dường như có người đã cố ý phân phó. Khi nhân viên lễ tân nhìn thấy cô lần nữa, cô không mềm lòng nữa, mà rất kiên định nói cho cô biết: Tổng giám đốc không có ở công ty.

Không tìm được anh, thời gian lại đang rút ngắn dần, lòng Âu Y Tuyết như lửa đốt. Đột nhiên nghĩ đến biệt thự trên núi Dương Minh của anh, vì vậy, cô lại mệt mỏi chạy tới núi Dương Minh, khi cô nói tên mình, lúc này, người làm nữ trong biệt thự cũng không nói cho cô biết: thiếu gia có ở đó hay không. Mà nói rõ ràng: thiếu gia không muốn gặp lại cô!

Âu Y Tuyết bất đắc dĩ đành phải canh chừng ngoài cửa, hy vọng có thể gặp được anh . .

Khi ánh trời chiều đã tắt, đêm tối phủ xuống!

Trời không tốt, rõ ràng ban ngày còn nóng như thiêu như đốt, nhưng buổi tối không khí lại càng nóng bức, vì vậy, không lâu sau, đã có mưa nhỏ.

Đêm mưa, từng giọt nước rơi trên nhánh cây, khiến cây cối trở nên có sức sống; những loại thực vật nhỏ cũng thích ý hưởng thụ những giọt mưa khó có được, cũng tận tình hấp thu. Nhưng cơn mưa càng ngày càng trở nên lớn, rốt cuộc trở thành cơn mưa xối xả, tất cả không còn vẻ thơ mộng nữa, khiến mọi vật thật thoải mái. . .

Cùng lúc đó, một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc đang chạy lên núi Dương Minh.

Bên trong xe, tiếng đàn Violông du dương vang lên không dứt, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen bó sát người đang ngồi tại vị trí tài xế, trên mặt nở nụ cười hài hước lắng nghe cô gái bên cạnh oán trách. . .

Bóng đèn vẩy vàng rọi vào trên mặt hắn, hạt mưa dính trên cửa sổ phản chiếu bề ngoài tuấn tú của anh. Đó là khuôn mặt có thể khiến phụ nữ trên toàn thế giới hâm mộ, vậy mà trong đôi mắt hắn lại hiện lên sự miệt thị khiến anh có vẻ khó gần.

"Đó là tất cả mọi chuyện"

Một bộ lễ phục màu đen thấp ngực, Âu Xảo Lệ vô cùng lười biếng, mềm mại tựa vào trên trên ghế, trong đôi mắt đẹp không lộ ra chút lo lắng. Chuyện đã xảy ra không lâu về trước đối với cô mà nói, đã không còn gì nữa, bởi vì, đã có người giúp cô cõng tội danh này rồi.

Sau khi Âu Y Tuyết cùng người làm lần lượt rời đi, cô mới ra khỏi thư phòng. Sau khi cô về đến nhà, liền nghe thấy Lý Dao Viện đang chửi Âu Y Tuyết, hỏi ra mới biết, thì ra là Mạc Dĩ Trạch cho rằng Âu Y Tuyết là hung thủ!

Nghĩ tới đó, cô liền cảm thấy mình thật may mắn!

Đôi mắt đẹp nhìn sang vị trí bên cạnh, lại thấy Bạch Tuấn Ngạn lộ ra nụ cười khinh miệt, Âu Xảo Lệ có chút bất mãn: "Ngạn, chẳng lẽ anh không cao hứng sao?" Cô đã nói toàn bộ mọi chuyện cho hắn biết!

"Dĩ nhiên" Nghe lời cô..., Bạch Tuấn Ngạn dùng đuôi mắt nhìn cô lại thấy cô giận dỗi cong miệng lên. Để trấn an cô, Bạch Tuấn Ngạn nói: "Tôi chỉ nghĩ, em gái cô thật xui xẻo". Cũng rất đáng thương! Hắn nói thầm trong lòng như vậy.

"Con tiện nhân kia không phải là em gái em!" Xưa nay, Âu Xảo Lệ ghét nhất hai chữ này! Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy bực tức.

Nhưng sự kháng nghị của cô không hề có tác dụng đối với Bạch Tuấn Ngạn, bởi vì Bạch Tuấn Ngạn chợt nhíu mày, không hề để ý tới Âu Xảo Lệ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.