Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 5: Vĩnh viễn ở chung




Ánh mặt trời xuyên thấu qua ban công chiếu vào phòng ngủ Giản Nguyệt, bị ánh mặt trời chiếu vào mặt làm hắn rất không thoải mái, chuyển qua thân, đem chăn trùm kín trên đầu, bộ dáng không muốn thức dậy chút nào.

Cuối cùng cũng mua được Cổ bảo mà hắn mong ước, hiện tại lại là nghỉ hè, đương nhiên phải hảo hảo ngủ cho đến chiều rồi. Giản Nguyệt không hề muốn phải rời khỏi giường sớm như thế, dù sao cũng chẳng có việc gì để làm, chuyện đi thăm dò Cổ bảo hắn cũng không sốt ruột. Dù sao hắn cũng sẽ ở đây, mua cổ bảo khó khăn cũng đã mua được rồi, giờ thì dĩ nhiên là phải ngủ một giấc cho thật “đã”, hắn muốn khi nào đi thăm dò cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà, Giản Nguyệt tự mình tính toán là vậy, thế nhưng một tiếng gõ cửa dài đã vang lên quấy rầy Giản Nguyệt một ngày im lặng.

‘ Khấu khấu… khấu khấu… khấu khấu…’ Tiếng gõ cửa không có ngừng, như là chỉ dừng lại cho đến khi nào Giản Nguyệt chịu đứng lên mở cửa mới thôi.

Giản Nguyệt xoay lưng hướng lên trần nhà, gối đầu bị hắn dùng để đặt ở trên đầu, hai tay che lại song nhĩ, làm bộ không nghe được tiếng gõ cửa.

Hắn không nói lời nào, không ra mở cửa, không phải biểu lộ là hắn không nghĩ rời giường sao? Là ai như vậy đáng giận, ngăn cản hắn có một giấc ngủ ngon.

Qua một giờ, tiếng gõ cửa rốt cuộc cũng ngừng lại. Có lẽ thật sự phải khen ngợi một chút cái người đã rất có nghị lực đứng gõ cửa suốt một giờ liền, cũng không có gián đoạn.

Giản Nguyệt mặt nhăn mày nhíu cuối cùng cũng giãn ra, hai tay thả lại trên giường, vẫn duy trì bộ dáng lưng hướng lên trời tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Qua một hồi lâu, cửa phòng bị người nào đó mở ra, Giản Nguyệt đã sớm ngủ lại nên không có phát giác. Người vào chính là Áo Lôi Đức, hắn tao nhã tiêu sái tiến vào, vô cùng nhẹ nhàng, không hề phát ra bất cứ một thanh âm gì.

Áo Lôi Đức cẩn thận ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn Giản Nguyệt đang say ngủ. Giản Nguyệt đắp chăn chẳng đàng hoàng chút nào, để lộ hơn phân nửa người ra ngoài, lưng hướng lên trần nhà giống như ngủ thật sự thoải mái, thoạt nhìn có lẽ là đang mơ thấy mộng đẹp.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Giản Nguyệt cứ nhóp nhép khi đóng khi mở như là đang ăn cái gì đó. Thỉnh thoảng hắn còn dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ, bộ dáng rất đỗi tư vị.

Nhìn Giản Nguyệt đáng yêu mê người đến như thế, Áo Lôi Đức ánh mắt tối sầm, cúi đầu.

” Giản Nguyệt, rời giường.” Đôi môi Áo Lôi Đức dán vào bên tai Giản Nguyệt, làm cho hắn cảm thấy có chút nhột nhạt, hơn nữa còn hơi hơi đỏ lên.

Giản Nguyệt muốn dùng tay đẩy ra cái gì đó đang quấy nhiễu hắn, nhưng mà tay hắn vừa đưa lên đã bị Áo Lôi Đức bắt được. Áo Lôi Đức dễ dàng giúp Giản Nguyệt điều chỉnh lại tư thế ngủ, làm cho hắn nằm thẳng ở trên giường.

Bất quá, Giản Nguyệt rất nhẹ, nói quá chắc cũng như một cái lông chim bình thường thôi. Phải hảo hảo dưỡng béo hắn. Áo Lôi Đức mặt vẫn vô biểu tình nhưng ở trong lòng đang định ra kế hoạch sau này làm cho Giản Nguyệt tăng cân.

Cẩn thận quan sát Giản Nguyệt, tầm mắt cũng không tự chủ dừng lại ở cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia. Nghĩ đến lần trước được hôn đôi môi đỏ mọng ngọt ngào ấy cũng giống như được thưởng thức một loại rượu ngon khiến người ta say mê, làm cho Áo Lôi Đức muốn quên cũng quên không được.

Áo Lôi Đức kìm lòng không đậu mà đem môi mình áp vào đôi môi với đầy hương vị ngọt ngào của Giản Nguyệt, nhẹ nhàng ma xát, làm cho hắn không tự chủ được đem miệng mở ra, Áo Lôi Đức đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Giản Nguyệt, hôn một cách thuần thục.

Không thể hô hấp làm Giản Nguyệt dần dần thấy khó chịu, trên mặt nổi lên thản nhiên đỏ ửng, ánh mắt không tình nguyện mở ra, nhìn thấy Áo Lôi Đức đang hôn hắn, Giản Nguyệt nhất thời trừng lớn hai mắt ngập nước, hai tay dùng sức đẩy Áo Lôi Đức ra.

Áo Lôi Đức thấy Giản Nguyệt đã muốn thanh tỉnh, liền lưu luyến liếm liếm môi Giản Nguyệt và cũng rất đỗi lưu luyến khi phải rời ra đôi môi ấy.

” Ngươi đang làm cái gì a?” Giản Nguyệt lấy tay che lại miệng mình, lớn tiếng hỏi.

” Đánh thức ngươi.” Áo Lôi Đức bình tĩnh nói, ánh mắt màu đỏ thẩm nhìn chăm chú vào Giản Nguyệt.

” Vậy ngươi không cần hôn ta a!” Giản Nguyệt phẫn nộ nói. Lần thứ ba! Đây là lần thứ ba bị Áo Lôi Đức hôn! Người này như thế nào lại thích hôn ta như vậy a! Giản Nguyệt đỏ mặt, lấy tay bối xoa xoa miệng.

” Không được lau.” Áo Lôi Đức nhìn thấy động tác sát miệng của Giản Nguyệt, ánh mắt bỗng trở nên lãnh khốc. Hắn bắt được bàn tay Giản Nguyệt đang sát miệng, lại đem môi mình đặt lên môi Giản Nguyệt.

Lần này chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, nhưng cũng làm cho tim Giản Nguyệt đập như trống vỗ. Giản Nguyệt hai má hồng hồng, đã không có phản ứng. Áo Lôi Đức vừa lòng rời môi Giản Nguyệt, cẩn thận quan sát phản ứng của hắn.

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nguyệt đỏ lựng lên như quả hồng đào, làm cho người ta rất muốn cắn một ngụm để nếm thử xem sao. Đôi mắt thật to đã long lanh những nước, đôi môi hồng nhuận sáng bóng hơi hơi cong lên, vẻ mặt cùng bộ dáng cực kì đáng yêu.

Giản Nguyệt trong lòng bất mãn, nguyên bản hắn nghĩ muốn ngủ thẳng giấc, thức trễ một chút vào những ngày nghỉ này, hiện tại mới giữa trưa, cũng không phải đã khuya a! Đầu tiên là tiếng gõ cửa đáng ghét, hiện tại lại bị Áo Lôi Đức cường hôn, thật sự là một ngày rất kém cỏi. Giản Nguyệt nén giận nhìn về phía Áo Lôi Đức, tựa như nhìn như vậy là có thể đem thời gian không được ngủ bổ trở về vậy.

” Nếu không rời giường, ngày đầu tiên chúng ta chính thức ở chung coi như đã xong đấy.”Áo Lôi Đức thản nhiên nói, chính là trong mắt hắn lại thu hoạch một phần lớn ý cười. Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Giản Nguyệt, Áo Lôi Đức luôn cảm thấy được rất thú vị.

” Cái gì? Ngươi nói cái gì ở chung?” Giản Nguyệt kinh ngạc kêu to, hắn bị một từ “ở chung” hấp dẫn. Đúng rồi, hắn đã đáp ứng cùng Áo Lôi Đức ở chung nơi này, tuy rằng lúc đó là do hắn bị Áo Lôi Đức mê hoặc, trong lúc đầu óc mơ hồ mà gật đầu đáp ứng, nhưng Giản Nguyệt là người luôn trọng chữ tín, hắn sẽ không nuốt lời.

Nhưng mà, bọn họ ở chung như thế nào đây?! Bọn họ không phải cả đời ở cùng nhau đó chứ? Còn nhớ rõ, vị nữ bằng hữu của hắn từng nói qua “ở chung là nam nhân vĩnh viễn ở cùng một chỗ cũng giống như nam nhân ở cùng một chỗ với nữ nhân”.

Khi đó Giản Nguyệt từng hỏi qua vì cái gì phải như thế, lúc ấy vị nữ bằng hữu kia giải thích như rất hợp tình hợp lý: “Tiểu Nguyệt, ngươi thật là có điều không biết. Đây là bình thường thưởng thức a! Đúng rồi! Nếu ngày nào đó ngươi cùng người dễ nhìn ở chung nhớ rõ phải cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi xem hắn có thể hay không phó thác cả đời!’

Chính là như vậy, ở sơ trung cắm trại khi biết được chính mình phải cùng nam sinh khác ở chung phòng, hắn khẩn trương đến khóc lên. Cuối cùng, nam sinh đó bất đắc dĩ phải đi tìm chỗ khác ngủ, nhường cho hắn cả cái phòng đó. Sau đó, các nam sinh này muốn nói cho Giản Nguyệt hiểu không phải cái dạng giống như hắn nghĩ, bất quá bởi vì nhiều nguyên nhân, cuối cùng vẫn là không ai đối Giản Nguyệt nói ra chân tướng.

Cho nên đối với Giản Nguyệt từ “ở chung” thật vô cùng mẫn cảm, hắn còn không có nghĩ tới cùng Áo Lôi Đức cả đời cùng nhau, đó là chuyện tình rất xa xôi, hắn không nghĩ dễ dàng quyết định.

” Đúng vậy.” Áo Lôi Đức chọn mi đáp lại, lần này lại là vấn đề gì đây, vị nữ bằng hữu kia của Giản Nguyệt rốt cuộc giáo huấn không ít những tri thức cổ quái cho hắn, Áo Lôi Đức hiện tại nghĩ có cần hay không diệt trừ nữ nhân đáng ghét này.

Vì thế, Giản Nguyệt đem lời nói kia của vị nữ bằng hữu ấy khắc cốt ghi tâm, nhất nhất nghe theo. Áo Lôi Đức sau khi nghe xong, nhẹ tay vỗ vỗ lên cái trán, trong lòng thầm thở dài một hơi. Vị nữ bằng hữu kia của Giản Nguyệt thật sự làm cho Áo Lôi Đức tăng thêm rất nhiều phiền toái.

” Không phải như vậy, nàng đang nói đùa. Ở chung chỉ đơn giản là cùng một người quan tâm ngươi ở cùng một chỗ.”Áo Lôi Đức muốn thử thay đổi ấn tượng của Giản Nguyệt đối với từ “ở chung”.

” Tiểu San sẽ không lừa gạt ta, hơn nữa ta làm sao thấy được ai mới là người quan tâm ta.” Giản Nguyệt bất mãn cong cái miệng nhỏ nhắn lên.

” Không phải gạt, là nói giỡn. Không cần phải thấy, chỉ cần biết ta quan tâm ngươi là được rồi.” Ánh mắt ru-bi của Áo Lôi Đức nhìn thật sâu vào đôi mắt nâu mở to của Giản Nguyệt. Giản Nguyệt có thể cảm giác được lời nói của Áo Lôi Đức cũng không phải lời nói dối, mà là rất thật tình. Trong dĩ vãng Áo Lôi Đức cũng chưa từng nói qua những lời như vậy, hiện giờ đối mặt Giản Nguyệt, lại dễ dàng nói ra đến thế.

” Nga, chúng ta đây cũng có thể ở chung?” Giản Nguyệt nhìn Áo Lôi Đức bằng đôi mắt to đơn thuần làm cho Áo Lôi Đức xúc động muốn hôn hắn thêm lần nữa. Nhưng mà, hắn không thể làm Giản Nguyệt sợ, bằng không sau này hắn sẽ không được tin tưởng nữa, loại chuyện như vậy hắn thật sự không muốn thấy.

” Đúng vậy.” Áo Lôi Đức hơi hơi gật đầu, chứng minh lời nói của mình là sự thật.

” Vậy thì chúng ta ở chung với nhau đi!” Giản Nguyệt thật vui vẻ thừa nhận hai người có thể cùng sinh sống với nhau.

Chính là, Giản Nguyệt cũng không biết, lần này ở chung kỳ hạn, liền như Tiểu San nói giống nhau, là vĩnh viễn cùng nhau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.