Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 3: Quen biết




Lúc này, nam nhân cởi bỏ áo choàng, dưới ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu vào, có thể nhìn thấy nam nhân có một mái tóc đen mượt dài đến ngang hông, được cột gọn gàng lại bằng một sợi vải màu xanh lục. Trên gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì, chỉ có thể dùng một từ để diễn tả hắn, đó là lãnh khốc.

Bộ dáng của người nam nhân đã hoàn toàn thể hiện ra rồi, làm Giản Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Đôi con mắt long lanh như ngọc, chẳng lẽ nam nhân này chính là Áo Lôi Đức sao? Đúng thật là một mỹ nhân a! Chắc chắn là một quý tộc phương Tây! Nhưng mà có vẻ lạnh lùng quá! Giản Nguyệt trong lòng cảm thán, không còn vì sự xuất hiện đột ngột của nam nhân này mà kinh hoảng nữa.

Áo Lôi Đức nhìn thấy thiếu niên trước mắt nhất thời kinh hoảng, nhất thời kinh ngạc, sau đó thay bằng vẻ mặt tán thưởng, cuối cùng là đầy cảm thán. Hắn không biết là con người lại có thể trong vài giây ngắn ngủn mà có những biểu hiện thiên biến vạn hoá như thế, nhưng điều này lại làm cho hắn thấy vô cùng hứng thú.

Kì thật lúc trước hắn cũng không nghĩ là đem Giản Nguyệt ở lại Cổ Bảo, nhưng mà, khi nhìn đến thiếu niên này, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác thật khó mà lý giải, giống như bị hấp dẫn, rất muốn tiếp cận hắn.

Đúng vậy, ngoại trừ việc muốn tìm hiểu cái cảm giác đặc biệt bỗng dưng xuất hiện, còn có một nguyên nhân khác là hắn từng là bằng hữu của vị kia. Nếu không phải vì hắn, có lẽ Áo Lôi Đức nhất định sẽ chẳng quan tâm đến Giản Nguyệt sống chết ra sao. Bởi vì, Áo Lôi Đức chưa bao giờ là người dư thừa thiện tâm quá mức, cho dù gặp gỡ với người này làm cho hắn thật sự là cảm thấy hứng thú.

Giản Nguyệt khẩn trương nhìn Áo Lôi Đức, nhưng mà Áo Lôi Đức lại không có động tác gì, trên mặt lại chẳng có chút biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

” Cái kia… ngươi là Áo Lôi Đức phải không?” Giản Nguyệt thật cẩn thận xác định, ánh mắt thật to đáng thương nhìn về phía Áo Lôi Đức.

Áo Lôi Đức không có đáp lời, hắn dùng cặp mắt đỏ như máu với ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú Giản Nguyệt một hồi, sau đó liền theo cửa phòng ly khai.

Giản Nguyệt sau khi Áo Lôi Đức rời đi thì ngồi yên một hồi, kỳ thật là hắn không kịp phản ứng. Áo Lôi Đức còn chưa nói với hắn tiếng nào, vậy mà đã đi mất rồi.

” Đây là có ý gì chứ!” Giản Nguyệt buông chăn kêu to.

Rốt cuộc hắn tới đây để làm gì chứ, mà có vẻ Áo Lôi Đức không giống như là theo cửa tới. Hắn là vào từ lối cửa sổ ư? Trời ạ! Vì cái gì phải quỉ dị như vậy a!

Cho dù muốn đi vào nhà của Giản Nguyệt cũng không thể tự tiện mà vào phòng của hắn a! Bị Giản Nguyệt phát hiện lại mặc kệ hắn, sau đó lại không một lời lặng lẽ theo cửa phòng rời đi, này là có ý gì chứ? Giản Nguyệt ở trong lòng hô to.

Giản Nguyệt đã muốn hoàn toàn cho rằng Áo Lôi Đức chính là vào nhà hắn để mà ăn trộm, mà hiện tại cái tên trộm kia cư nhiên vào nhà hắn lại không nhìn hắn, còn tự tung tự tác ra vào như chốn không người, thật sự là làm cho Giản Nguyệt phẫn nộ.

” Cho dù là dễ nhìn cũng không có thể tuỳ tiện vào nhà của ta!” Giản Nguyệt nhảy phốc xuống giường, chạy ra khỏi phòng, đuổi theo tên trộm giống như là hư hư thực thực kia.

Hành lang trong Cổ Bảo so với trong mơ quả thật rất giống nhau, nên Giản Nguyệt cảm thấy vô cùng quen thuộc. Lúc này, ở chỗ rẽ truyền đến một ít tiếng bước chân.

Có lẽ là Áo Lôi Đức! Giản Nguyệt trong lòng phẫn nộ kêu to. Giản Nguyệt sải nhanh bước chân, ngay tại chỗ rẽ người xuất hiện quả thật là Áo Lôi Đức. Chỉ thấy trên tay phải hắn đang cầm một cái chén đĩa, mặt trên đặt một cái chén cùng với một cái bình nhỏ.

Áo Lôi Đức nhìn đến Giản Nguyệt tuyệt không có biểu tình gì, nhưng mà, Giản Nguyệt lại cảm thấy hình như Áo Lôi Đức đang bất mãn. Giản Nguyệt lui về sau từng bước, nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nhìn chằm chằm Áo Lôi Đức.

Lúc này, Giản Nguyệt cảm thấy hai chân của mình bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, hắn hăng say giãy giụa, nhưng mà trên lưng đã bị một đôi tay khoẻ mạnh kìm lại. Thì ra Áo Lôi Đức một tay đem Giản Nguyệt ôm lấy đặt ở trên vai, giống như là đang khuân vác hàng hóa.

Giản Nguyệt thấy giãy giụa cũng không có tác dụng, liền dừng lại. Thân thể còn không có hoàn toàn bình phục cho nên hắn hầu như không có sức, chỉ có thể tuỳ ý bị người ta vác trên vai mang đi.

Áo Lôi Đức này rốt cuộc muốn làm gì a? Một hồi lại không nhìn hắn, một hồi lại mạnh mẽ ôm lấy hắn mang đi, lại không nói lời nào, Giản Nguyệt thật không biết hắn đang có ý tưởng gì trong đầu!

Đi vào phòng, Áo Lôi Đức trước hết đem chén đĩa đặt ở trên bàn trà bên cạnh giường, sau đó nhẹ nhàng đem Giản Nguyệt đặt ở trên giường. Tiếp theo xoay người đem bình nhỏ cầm lấy, đưa cho Giản Nguyệt.

Giản Nguyệt nghi hoặc nhìn Áo Lôi Đức, không phải là muốn giết người diệt khẩu đó chứ? Chẳng lẽ Áo Lôi Đức muốn đem mình giết đi, sau đó cướp đi Cổ bảo? Giản Nguyệt trong lòng thầm nghĩ.

Lúc này Giản Nguyệt quan sát chung quanh, muốn tìm xem có phương pháp gì có thể thoát khỏi người trước mắt. Nhưng mà, đây là phòng ngủ của hắn, ngoại trừ cửa lớn, cũng chỉ có ban công.

Có thể nào nhân dịp Áo Lôi Đức không chú ý rồi nhảy khỏi ban công đào tẩu? Nhưng mà cách này đại khái là không có khả năng, nơi này là lầu hai, nhảy xuống tuy rằng sẽ không chết thì nhất định cũng sẽ bị thương nặng. Giản Nguyệt cũng không phải là siêu nhân, hắn không phải đánh không chết.

Áo Lôi Đức tựa hồ không có tính nhẫn nại, hắn cầm cái chai đưa ra lâu như vậy, người trước mắt lại không có động tác gì. Hơn nữa đôi mắt to ngập nước kia còn cứ hết nhgiêng đông rồi ngó tây ở chung quanh, rõ ràng đang suy nghĩ cái gì loạn xạ trong đầu.

Ngay lúc Giản Nguyệt còn đang tiếp tục do dự hết sức, Áo Lôi Đức liền lấy cái chai đang cầm trên tay đưa vào trong miệng mình, dọa Giản Nguyệt nhảy dựng. Áo Lôi Đức không phải bởi vì không uy hiếp được hắn uống độc dược mà đi tự sát đó chứ…… Đó là suy nghĩ của Giản Nguyệt lúc này.

Thế nhưng, sự thật không phải như Giản Nguyệt suy nghĩ là Áo Lôi Đức muốn tự sát. Sau khi Áo Lôi Đức uống vào cái gì đó trong chai, hắn rất nhanh bước tới gần Giản Nguyệt, đem môi mình đặt trên cái miệng nhỏ nhắn của Giản Nguyệt. TRong lúc Giản Nguyệt kinh ngạc ngẩn người ra, Áo Lôi Đức dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mở miệng Giản Nguyệt ra, đem chất lỏng trong miệng đưa vào trong miệng của Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt đem chất lỏng toàn bộ nuốt xuống.

Giản Nguyệt cảm giác được chất lỏng này thật là thanh mát, lại rất ngọt ngào, rất giống với nước thuốc mà hắn đã từng uống. Chẳng lẽ, Áo Lôi Đức là muốn làm cho hắn uống thuốc?

Áo Lôi Đức vẫn không ly khai kia hai phiến hồng nhuận mềm mại như cánh hoa, ánh mắt màu đỏ thẩm dừng ở trên người Giản Nguyệt. Thật rất giống với thời điểm mà hắn nhìn thấy Giản Nguyệt, Giản Nguyệt với hắn mà nói thật giống như có một loại lực hấp dẫn, cho dù là không cần cảm tình với hắn, cũng không tự chủ được khát vọng muốn tiếp xúc hắn.

Giản Nguyệt bị hôn làm cho thần trí mơ hồ, ngồi ở trên giường thở phì phò. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, như là một quả táo chín đỏ, ánh mắt thật to không ngừng chuyển động, bộ dáng phi thường đáng yêu. Áo Lôi Đức kìm lòng không đậu lại khẽ hôn lên mặt Giản Nguyệt một cái, sau đó liền đứng lên.

Sau khi lại bị Áo Lôi Đức hôn lần nữa làm cho Giản Nguyệt tỉnh táo lại, phát giác nụ hôn đầu tiên của mình bị người trước mắt cưỡng lấy, tức giận đến kêu to lên.

” Ngươi! Ngươi! Ngươi hôn ta!!” Ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Áo Lôi Đức, hắn tức giận đến độ nước mắt không kìm chế cứ theo khoé mắt mà chực trào ra.

” Uy dược.” Lời giải thích thật đơn giản cho mục đích của Áo Lôi Đức, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu đến nhường ấy của Giản Nguyệt, tâm tình của Áo Lôi Đức cũng tốt lên rất nhiều. Cảm thấy rất vui.

Cái ý tưởng này làm Áo Lôi Đức nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một ít thần sắc không rõ. Nhưng chỉ là một cái thoáng qua, Giản Nguyệt đang trong cơn phẫn nộ cũng không có nhận thấy được.

Áo Lôi Đức cho dù là trước kia, cũng sẽ không có loại cảm giác này. Cảm tình gì đó, với hắn mà nói, không có ý nghĩa gì cả. Hắn cẩn thận suy nghĩ, đối với thiếu niên trước mắt, hắn một lần lại một lần luôn chú ý tới hắn, loại hành vi này, ngay cả hắn cũng khống chế không được. Giống như là bị câu dẫn, không tự chủ được nghĩ muốn tiếp cận vị thiếu niên tên là Giản Nguyệt này, mà hắn cũng không chán ghét loại cảm giác này.

” Uy dược như thế nào lại như vậy!?” Giản Nguyệt tức giận đến nhảy xuống giường, chạy đến trước mặt Áo Lôi Đức, ngẩng đầu lên tức giận mắng.

Đây chính là nụ hôn đầu tiên của Giản Nguyệt a! Như thế nào cái này không có! Nhưng lại là bị hôn bởi một người mới gặp! Giản Nguyệt phẫn nộ sắp khóc đến nơi.

” Này không phải nụ hôn đầu tiên.” Áo Lôi Đức như là nhìn thấu suy nghĩ của Giản Nguyệt đích, thản nhiên nói.

Giản Nguyệt đột nhiên giống công chúa bình thường bị Áo Lôi Đức ôm lấy, sợ tới mức Giản Nguyệt ôm chặt lấy cổ Áo Lôi Đức.

Áo Lôi Đức đem Giản Nguyệt thả lại trên giường, vì hắn đắp chăn. Nhìn nhìn Giản Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ đầu Giản Nguyệt. Cảm giác ấm áp làm cho Áo Lôi Đức cảm thấy mê luyến, cứ vuốt vuốt mái tóc mượt mà mà hắn thấy yêu thích không muốn buông tay.

” Cái gì không phải nụ hôn đầu tiên!?” Chụp lấy tay của Áo Lôi Đức, Giản Nguyệt thanh âm cũng run lẩy bẩy hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.