Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 21: Thần may mắn




Trong ngôi trường này, mỗi một năm học chỉ có một lần cuộc thi, được mệnh danh là ‘ đoạt mệnh cuối kỳ khảo’. Bởi vì kỳ thI này sẽ quyết định có bị lưu ban hay không, thành quả cả năm học đều ở lần này mà hiển hiện ra.

Nếu bị phán định là cần lưu ban, như vậy kỳ nghỉ hè kế tiếp sẽ bị “cướp đoạt”, mỗi một ngày đều phải trở lại trường học học bù, cho đến khi năm học mới bắt đầu. Cho nên, tất cả các học sinh đều vì kỳ nghỉ hè tốt đẹp của mình, mà luôn cố gắng, nỗ lực hết mức để vượt qua kỳ thi.

Mà Giản Nguyệt cũng không ngoại lệ, sau khi hắn biết được tin tức đáng sợ này, hắn liền nỗ lực không ngừng, vì được tự do nghỉ hè mà tranh thủ chuẩn bị. Bình thường thành tích của Giản Nguyệt cũng đã rất tốt, có thể nói là đủ tư cách để không bị lưu ban. Nhưng hắn nhìn thấy các học viên khác ai ai cũng đều cố gắng ôn tập, hắn cũng cho rằng chính mình phải càng chăm chỉ, như vậy mới theo kịp các bạn ấy.

Thế nhưng, khi Giản Nguyệt không ngừng vùi đầu học bài làm bài, lại phát hiện có những đề mục mà chính mình không hiểu lắm. Giải quyết được cái này, lại có vấn đề mới khác xuất hiện, Giản Nguyệt bị mấy đề mục này biến thành không hiểu ra sao, làm thế nào cũng không rõ ràng lắm.

Thời gian bước vào cuộc thi cũng chỉ còn lại một tuần, Giản Nguyệt mỗi một ngày trở lại cổ bảo, đều không có thời gian trống, ăn xong cơm chiều lại trở về phòng ôn tập, cũng ít khi cùng Áo Lôi Đức nói chuyện.

Áo Lôi Đức chỉ có thể thở dài, nhân loại chính là phiền toái như vậy, việc này hoàn thành thì có tác dụng gì? Bất quá Giản Nguyệt dụng tâm như thế, Áo Lôi Đức cũng không nhẫn nói ra thực tâm chính mình, đành phải bảo Mã Toa thỉnh thoảng đem lên một ít thực vật, ẩm phẩm cho Giản Nguyệt, không muốn Giản Nguyệt bởi vì ôn tập mà đói bụng.

Mà Giản Nguyệt mỗi ngày đều ôn đến rạng sáng, cũng không chịu nghỉ ngơi, lúc này Áo Lôi Đức sẽ đi vào phòng ngủ Giản Nguyệt, đem sách vở trên bàn hắn đều thu thập hảo, lúc Giản Nguyệt còn không có phản ứng, liền một tay đem Giản Nguyệt ôm lấy, đặt ở trên giường, muốn hắn hảo hảo ngủ.

Cứ như vậy qua một tuần, ngày mai chính là ngày cuộc thi bắt đầu.

Áo Lôi Đức cảm thấy có điểm bất mãn, hắn thế nhưng bị Giản Nguyệt bỏ qua lâu như vậy, chính là hắn cũng không có biện pháp làm cho Giản Nguyệt đình chỉ ôn tập. Hôm nay lúc rạng sáng, Áo Lôi Đức lại đến phòng Giản Nguyệt, muốn đem Giản Nguyệt ôm lên giường, làm cho hắn ngoan ngoãn ngủ.

Áo Lôi Đức tuỳ ý gõ vài cái lên cửa, liền tự động mở cửa ra. Hắn đi vào phòng ngủ, thấy Giản Nguyệt vẫn là cố gắng ôn tập.

Áo Lôi Đức lại làm giống như trước đây, đi qua lấy sách vở trên tay Giản Nguyệt, chính là lần này cũng không thuận lợi giống như mấy ngày qua, Giản Nguyệt tăng cường sách giáo khoa, không cho Áo Lôi Đức dọn đi, Giản Nguyệt quyết định phản kháng.

Hắn mỗi một lần đều bị Áo Lôi Đức cướp đi sách giáo khoa, bế lên giường nghỉ ngơi, làm cho hắn mất đi thời gian ôn tập quý giá, hắn vẫn còn rất nhiều vấn đề không hiểu rõ ràng, nếu cứ như vậy mà đi ngủ, là cỡ nào không đáng giá a!

Áo Lôi Đức nhíu mày, Giản Nguyệt đột nhiên bắt đầu phản kháng, làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Giản Nguyệt từ lúc quen biết hắn đến nay, dường như chưa lúc nào không nghe lời hắn, lúc này lại vì một cuộc thi mà cùng hắn đối nghịch. Tuy rằng đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng bởi vì Giản Nguyệt coi trọng cuộc thi nhiều hơn coi trọng hắn, khiến cho hắn có loại tình tự bất mãn, trong lòng luôn không thoải mái, cũng liền so đo hơn.

” Giản Nguyệt, ngươi nên ngủ.” Ánh mắt Áo Lôi Đức thẳng nhìn Giản Nguyệt, làm cho thân thể Giản Nguyệt rùng mình một cái, sau đó lại dùng lực cầm lấy sách giáo khoa, vẻ mặt thật kiên định. Nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt Giản Nguyệt nhấp nháy một chút thuỷ quang, cùng với đôi môi mím chặt, có lẽ muốn làm cho người ta cảm thấy hắn kiên định.

Áo Lôi Đức thầm than một hơi, biểu tình hơi hơi nhuyễn xuống, Giản Nguyệt trong nhận định của hắn chính là đang cố chấp. Áo Lôi Đức buông ra tay đang cầm sách giáo khoa, Giản Nguyệt lập tức đem chúng ôm vào trong ngực, sợ Áo Lôi Đức lại đổi ý.

” Ta phải ôn tập, có rất nhiều vấn đề ta còn chưa hiểu được, ngươi không nên ngăn cản ta!” Giản Nguyệt ôm sách giáo khoa, nhắm mắt lại kêu to. Lúc này đây Giản Nguyệt là bằng bất cứ giá nào, hắn nhất định sẽ không nguyện ý ngủ trước thời gian.

” Vấn đề nào không biết?” Áo Lôi Đức nhẹ nhàng hỏi Giản Nguyệt, tay cầm lên một quyển sách khác trên bàn, trở mình đứng đọc. Một hồi lâu, Áo Lôi Đức thả lại quyển sách vào chỗ cũ, bộ dáng trầm mặc làm cho Giản Nguyệt cảm thấy có chút kinh hãi.

” Bắt đầu ngày mai, ta sẽ dạy ngươi, còn hiện tại ngươi phải đi ngủ.” Áo Lôi Đức thừa lúc Giản Nguyệt phân tán lực chú ý, đem sách giáo khoa trong ngực hắn đoạt ra rồi thu thập hảo, rồi khi Giản Nguyệt còn không có phản ứng lại liền đem hắn ôm đến trên giường, vì Giản Nguyệt đắp chăn, sau đó tắt đèn.

Ngày hôm sau tan học, Giản Nguyệt mang theo tâm tình bất an theo Áo Lôi Đức trở lại cổ bảo. Giản Nguyệt không biết Áo Lôi Đức có thật sự giúp hắn học hay không, hơn nữa bộ dáng Áo Lôi Đức giống như rất không thích thú.

Giản Nguyệt hồi tưởng một chút, giống như từ lúc hắn bắt đầu ôn tập thì rất ít cùng Áo Lôi Đức nói chuyện, cũng chỉ có Áo Lôi Đức khi vào phòng đem hắn đi ngủ mới nói một câu chúc ngủ ngon. Hắn bỏ quên Áo Lôi Đức lâu như vậy, chẳng lẽ Áo Lôi Đức là vì chuyện này mà tức giận?

Chính là, Áo Lôi Đức không cần phải … tức giận với hắn, hắn chỉ vì bận học thôi, chứ không phải cố tình không để ý đến a. Bất quá, nếu Áo Lôi Đức thật sự sinh khí, như vậy hắn sẽ hảo hảo giải thích với Áo Lôi Đức là tốt rồi, dù sao hắn cũng là có chỗ không đúng.

Sau khi bọn họ ăn xong cơm chiều, liền cùng nhau trở lại phòng của Giản Nguyệt. Áo Lôi Đức ngồi vào bên cạnh Giản Nguyệt, chờ Giản Nguyệt lấy ra bài mà hắn phải ôn tập. Giản Nguyệt cẩn thận lấy ra sách giáo khoa toán học, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên bàn. Mắt to ngắm ngắm Áo Lôi Đức, Áo Lôi Đức nhìn nhìn vào mắt hắn một lúc sau đó chuyển hướng sách giáo khoa.

” Hôm nay ôn tập toán học, có chỗ nào không hiểu thì liền hỏi ta.” Áo Lôi Đức đơn giản nói, kỳ thật Giản Nguyệt mỗi ngày đều ôn đến trễ như vậy, là bởi vì hắn có rất nhiều đề mục không hiểu, phải chậm rãi nghĩ, cứ như vậy dùng không ít thời gian, cho nên mới ngồi ôn cho đến gần sáng như thế. Hiện tại nếu có Áo Lôi Đức hỗ trợ, Giản Nguyệt tin chắc rằng tiến độ ôn tập của mình sẽ sớm hơn một chút.

Giản Nguyệt gật gật đầu, liền dúi đầu vào sách giáo khoa. Áo Lôi Đức nhìn thấy tình huống này, liền vươn tay nâng cằm Giản Nguyệt lên một độ cao thích hợp, Giản Nguyệt cả kinh lập tức nhìn về phía Áo Lôi Đức, hắn cho rằng chính mình đã làm chuyện gì sai khiến cho Áo Lôi Đức mất hứng.

” Không cần cúi gần vào sách giáo khoa như vậy, đôi mắt của ngươi sẽ không tốt.” Áo Lôi Đức nhẹ nhàng giải thích. Giản Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi gật gật đầu, đem tầm mắt quay lại sách giáo khoa, cũng cùng sách giáo khoa bảo trì khoảng cách nhất định.

”Áo Lôi Đức, bài này ta không hiểu lắm.” Giản Nguyệt đem bài luyện tập đưa cho Áo Lôi Đức, Áo Lôi Đức tiếp nhận rồi nhìn nhìn, sau đó bảo Giản Nguyệt cầm bút, liền đem cái bài kia giải xong. Giản Nguyệt nhìn thấy mà không khỏi trợn mắt há hốc mồm, Áo Lôi Đức dùng một phương pháp rất nhanh để tính toán, tìm ra đáp án không cần đến mười giây. Giản Nguyệt thật sự ngạc nhiên lắm, Áo Lôi Đức làm bài này như thế nào?

” Không ngừng học tập.” Áo Lôi Đức nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Giản Nguyệt, đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Áo Lôi Đức ý bảo Giản Nguyệt tiếp tục ôn tập, không cần phải ngẩn người nữa.

Cả quá trình ôn tập đều thật thuận lợi, khi Giản Nguyệt có chỗ nào không rõ, Áo Lôi Đức liền cẩn thận trả lời, rất nhanh liền hoàn thành xong hết thảy. Giản Nguyệt nhìn nhìn đồng hồ báo thức, hiện tại mới mười một giờ rưỡi, hắn cao hứng nhìn về phía Áo Lôi Đức, lập tức nói lời cảm tạ.

Áo Lôi Đức gật gật đầu, vì Giản Nguyệt thu thập hảo sách giáo khoa, nắm Giản Nguyệt đến trên giường hắn, lại vì hắn đắp hảo chăn, nhẹ nhàng ở trên trán Giản Nguyệt hôn một chút. Giản Nguyệt kinh ngạc nhìn Áo Lôi Đức, thoạt nhìn có điểm không biết làm sao.

” Chúc ngươi ngày mai thi thuận lợi.” Áo Lôi Đức chân thành nhìn Giản Nguyệt, trong đôi con ngươi màu đỏ tràn ngập hình ảnh của Giản Nguyệt. Giản Nguyệt sau khi nghe được, khoé miệng không tự chủ gợi lên, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.

Một buổi chiều trời sáng khí trong, các học sinh đều tan học trước thời gian. Hôm nay, là ngày mà trường học phát thành tích, trong trường có những học viên vui mừng toe toét, cũng có những học viên ưu sầu rũ rượi.

Giản Nguyệt hưng phấn chạy ra khỏi trường, bổ nhào vào người Áo Lôi Đức như thường lệ định mở cửa xe cho hắn. Áo Lôi Đức hơi kinh ngạc tiếp được Giản Nguyệt, Giản Nguyệt ôm Áo Lôi Đức không ngừng cười, Áo Lôi Đức liền hiểu là Giản Nguyệt đã đạt được hảo thành tích. Hắn đem Giản Nguyệt kéo vào trong xe, chính mình lại ngồi vào tay lái, sau đó vì Giản Nguyệt vẫn đang ngây ngô cười thắt dây an toàn.

Trở lại cổ bảo, Áo Lôi Đức đem Giản Nguyệt vẫn duy trì tươi cười xuống xe, rồi nắm tay hắn đi vào cổ bảo. Lúc này, Giản Nguyệt mới phục hồi tinh thần lại.

”Áo Lôi Đức, ta đứng ở vị trí thứ mười hai trong toàn trường a! Ngươi thật sự là thần may mắn của ta a!” Giản Nguyệt lôi kéo cánh tay Áo Lôi Đức xán lạn cười, đây là bước tiến bộ vượt bậc của Giản Nguyệt. Trước kia, cho dù hắn cố gắng cỡ nào, cũng chỉ có thể đứng ở vị trí thứ năm mươi, lần này thật sự là làm cho hắn phi thường cao hứng.

Áo Lôi Đức đạm cười, màu đỏ trong ánh mắt thu hoạch thật lớn lưu quang. Chỉ cần có thể làm cho Giản Nguyệt vui vẻ thì tốt rồi, đây là chuyện Áo Lôi Đức vẫn kiên trì.

Mà từ đó về sau, Giản Nguyệt mỗi lần ôn tập đều là cùng với Áo Lôi Đức, mưa gió không thay đổi, cũng không gián đoạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.