Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 17: Mã toa chi mê




Mặt trời buổi chiều đã ngã hẳn về tây, lễ hội của học viên cũng đã chấm dứt trọn vẹn.

Trở lại cổ bảo, Áo Lôi Đức trước làm cho Giản Nguyệt đi tắm rửa, sau đó mới ăn cơm chiều. Áo Lôi Đức búng tay “phốc” một cái lệnh cho Mã Toa đi ra, Mã Toa rất nhanh liền xuất hiện, nhưng mà lúc này đây nàng thùy đầu không nói được lời nào.

” Vì cái gì?” Áo Lôi Đức thanh âm không có phập phồng, hai mắt mị mị, tản mát ra một loại hơi thở nguy hiểm.

” Thật có lỗi, chủ nhân. Là do Mã Toa tự chủ trương, Mã Toa nguyện ý bị trừng phạt.” Mã Toa lãnh đạm nhưng thanh âm run lẩy bẩy, đó là sợ hãi, đối mặt áp lực mạnh mẽ của chủ nhân, Mã Toa sắp thừa nhận không được.

” Hừ, ta không hy vọng lại xuất hiện loại sự tình này. Hắn, không phải là người mà ngươi có thể đụng tới.” Áo Lôi Đức không có nhìn về hướng Mã Toa, ngồi vào bàn cơm chờ đợi Giản Nguyệt.

Mã Toa rất nhanh bố trí hảo đồ ăn, sau đó yên lặng rời khỏi nơi đó, đi đến tầng hầm ngầm.

Lúc Giản Nguyệt tới, Áo Lôi Đức đứng lên, kéo ghế cho Giản Nguyệt ngồi vào vị trí quen thuộc, sau đó ngồi trở lại vị trí chính mình, ý bảo Giản Nguyệt có thể ăn cơm.

” Sự tình hôm nay cuối cùng đã kết thúc trọn vẹn, chỉ một điều duy nhất không rõ chính là cái người bạn học diễn vai thôn dân kia, không biết vì sao đột nhiên lại hướng về phía ta như vậy, làm cho ta sợ hãi, may mắn có Áo Lôi Đức ngươi.” Giản Nguyệt cầm lấy thìa cảm khái nói.

” Đó là bởi vì…. là Mã Toa.” Áo Lôi Đức trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định hướng Giản Nguyệt nói ra chân tướng. Giản Nguyệt hẳn là chưa biết là ai có ý đồ thương tổn hắn, hắn muốn học tập trở thành một người càng ngày càng kiên cường, nhưng cho dù có Áo Lôi Đức ở bên cạnh hắn, có đôi khi vẫn là khó lòng phòng bị.

” Cái gì? Có liên quan gì đến Mã Toa a?” Giản Nguyệt kinh ngạc nhìn Áo Lôi Đức, hắn không biết hai người kia trong lúc đó có liên hệ với nhau.

” Đó là loại năng lực của một trong năm quý tộc, khống chế hành động của người khác.” Áo Lôi Đức khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại làm cho Giản Nguyệt ngây dại. Nguyên lai ở cổ bảo, một quản gia như Mã Toa cũng là một quý tộc, còn là một trong năm quý tộc, chuyện này cũng đủ làm cho Giản Nguyệt kinh ngạc.

” Nhưng Mã Toa không có lý do gì để đả thương ta a!” Giản Nguyệt trong đầu vòng vo chuyển động, đại khái hiểu được vị bạn học kia hành động dị thường là do bị Mã Toa khống chế, nhưng mà Mã Toa bình thường cùng hắn cảm tình cũng không tồi, hẳn là không có lý do muốn đả thương hắn mới phải.

” Mã Toa ở đâu? Ta muốn đích thân hỏi nàng!” Giản Nguyệt nhanh chóng ăn xong đồ ăn trước mặt, sau đó đứng lên hỏi. Áo Lôi Đức nhìn chăm chú Giản Nguyệt một hồi, trong lòng cân nhắc một chút xem có nguy hiểm gì hay không, sau đó vẫn là đứng lên mang Giản Nguyệt đến tầng hầm ngầm.

Hành lang đi xuống tầng hầm phi thường u ám, chỉ có một chút ánh sáng mờ ảo của ngọn nến trên tường, Giản Nguyệt cẩn thận cầm lấy góc áo của Áo Lôi Đức, mà Áo Lôi Đức cũng thả chậm cước bộ. Bọn họ đi đến trước một cánh cửa lớn tối đen, Áo Lôi Đức nhẹ nhàng đẩy ra, Giản Nguyệt nhìn thấy tình huống bên trong không khỏi kinh hoảng kêu to.

Bên trong ánh sáng rất mãnh liệt, được phát ra từ một đống lửa to ở giữa phòng. Ánh lửa màu xanh da trời, dị thường quỷ quái. Nhưng làm cho Giản Nguyệt cảm thấy kinh hoảng không phải là đại hoả màu xanh da trời kia, mà là Mã Toa đang ngồi ở giữa đống lửa to đó. Gương mặt Mã Toa vì đau đớn mà vặn vẹo, thân thể bị cháy sạch tối đen, thậm chí nhìn đến tay của nàng từng miếng thịt rớt ra lộ cả xương cốt.

Áo Lôi Đức lập tức lấy tay che lại ánh mắt Giản Nguyệt, tay kia thì nhẹ nhàng ôm lấy Giản Nguyệt, đem hắn bảo hộ trong người. Y chính là sợ Giản Nguyệt nhìn thấy tình hình như thế này sẽ sợ hãi, mới cảm thấy do dự khi Giản Nguyệt đưa ra đề nghị muốn gặp Mã Toa.

” Sao… Sao lại như vậy… Áo Lôi Đức……?” Lần đầu tiên nhìn đến khổ hình Giản Nguyệt cảm thấy thật kinh hoàng, nói chuyện cũng trở nên lấp bấp, siết chặt lấy tay Áo Lôi Đức đang đặt ở bên hông hắn.

” Là trừng phạt, ngọn lửa kiacó thể đối Huyết tộc tạo thành thương tổn, nhưng sẽ không làm Huyết tộc tử vong.” Áo Lôi Đức thấp giọng nói.

” Không! Dừng lại! Cho dù sẽ không chết, nhưng Mã Toa thương thế đã thật nghiêm trọng rồi.” Giản Nguyệt bắt đầu giãy giụa, không biết làm sao kêu to.

” Không… không cần… là… lỗi của Mã Toa……” Thanh âm đứt quãng từ trong ánh lửa truyền ra, Mã Toa khó khăn ngẩng đầu hướng Giản Nguyệt nói.” Mã toa không… cầu… chủ nhân cùng… Giản thiếu gia tha thứ… chính là… nhất định phải chịu… trừng phạt……”

” Mã Toa! Áo Lôi Đức! Mau ngăn cản nàng!” Bị Áo Lôi Đức lấy tay che lại hai mắt nên Giản Nguyệt không nhìn thấy tình huống của Mã Toa, lo lắng kêu to. Áo Lôi Đức nghe lời nói của Giản Nguyệt, liền phất tay đem quang diễm thối lui. Mã Toa nhất thời té xỉu trên mặt đất, trước khi nhắm mắt hôn mê, còn kịp dùng ánh mắt áy náy nhìn về phía Giản Nguyệt.

” Mã Toa, ngươi cảm giác như thế nào?” Giản Nguyệt đẩy cửa ra, nhìn Mã Toa đang ngồi ở trên giường, liền nhẹ giọng hỏi.

” Ân.” Mã Toa nhấp hé miệng, lấn tới định bước xuống giường. Giản Nguyệt lập tức ngăn trở nàng, ngồi vào ghế dựa bên cạnh giường. Lo lắng nhìn về phía Mã Toa, làn da của Mã Toa đã dần dần khôi phục bộ dáng trước đây, thế nhưng đau đớn vẫn đang tồn tại.

” Thật có lỗi, Giản thiếu gia, đã đối với ngài làm chuyện quá phận.” Mã Toa hai tay lắc lắc chăn, mím môi. Giản Nguyệt tọa thẳng thân mình, tập trung tinh thần lắng nghe. Nhìn nhìn Giản Nguyệt đang thật sự nghe, Mã Toa không tự chủ mở miệng nói chuyện.

” Ta chỉ là một huyết tộc có một nửa dòng máu của con người, đối với mẫu thân đại nhân, ngoại trừ biết nàng là một người ngoại lai, những mặt khác, đều không nhớ rõ.” Mã Toa khẽ nhắm hai mắt, chậm rãi nhớ lại.

Mã Toa là đại biểu của quý tộc màu lam trong năm quý tộc, nàng nhớ rõ lúc ấy có một nam nhân tự xưng là phụ thân của nàng đem nàng cùng mẫu thân đại nhân mang đi. Khi đó, nàng chỉ có mười tuổi.

Sau khi bị mang đi, Mã Toa bị đưa về ở một nơi hắc ám, không có ánh sáng, không có bằng hữu, chỉ có mỗi mình nàng. Bất luận nàng kêu to, hay là khóc nháo, đều không có một người nào để ý tới nàng.

Sau đó, nàng mới biết, nàng là đứa nhỏ giữa một người huyết tộc và con người sinh ra. Vừa vặn kế thừa năng lực của gia tộc, cho nên đành phải miễn cưỡng đem nàng về. Từ lúc nàng biết được thân phận chính mình, nàng liền không có một ngày nào là an ổn. Huấn luyện, khổ hình không có ngày nào mà không tiến hành, buổi tối nàng chỉ có thể mang theo thân thể bị tàn phá trở lại căn phòng u ám, tự liếm miệng vết thương.

Ngay từ đầu, Mã Toa đã bị biến thành công cụ để huấn luyện, để cho nàng vì gia tộc làm công tác mà không ai nguyện ý, thậm chí là gia nhập chiến tranh.

Lần đó chiến tranh, một số gia viên bị phá hủy, đánh vỡ liên hệ giữa các chủng tộc. Phóng mắt nhìn lại, tiếng kêu thảm thiết không dứt, hai tộc không ngừng tấn công trận địa địch, cả một vùng đất rộng lớn đều bị biến thành một mảnh đồi viên bại ngói.

Mã Toa cũng bị gia tộc phái đến chiến trường, nàng không biết đây có phải là một vinh quang hay không. Ý muốn duy nhất của nàng chính là, nàng phải sinh tồn, vì mẫu thân đại nhân, nàng phải sinh tồn, đó là câu cuối cùng nàng nói với mẫu thân đại nhân khi hai người chia biệt.

Thế nhưng, ở trên chiến trường muốn tồn tại cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Nàng bị loài người dùng vũ khí cổ quái công kích, rất nhiều thời điểm đều ngăn cản không được. Thời gian kéo dài, thể lực của nàng không ngừng giảm xuống, rất nhanh liền bị đánh cho mình đầy thương tích.

Chiến sự cũng tới hồi kết thúc, khắp chiến trường chìm trong sự yên tĩnh đến đáng sợ. Mã Toa té trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ các nơi trên người, máu trong cơ thể gần như dần cạn kiệt. Nàng không phục giãy giụa, chống chọi với thần chết. Thế nhưng, khắp nơi la liệt thân thể người chết nên không có ai nghe tiếng kêu to của nàng, vô luận nàng muốn di động như thế nào, đều không có biện pháp làm được.

Ngay lúc Mã Toa nghĩ đến nàng phải ở nơi đây chấm dứt sinh mệnh chính mình, trước mắt có một nam tử cao lớn bước đến, giơ tay nhấc chân đều tản ra khí thế trí mạng. Mã Toa dùng hết sức lực cuối cùng ngẩng đầu, rên lên một tiếng, làm cho nam tử quay đầu lại.

Trước khi Mã Toa nhắm mắt chìm vào vô thức, nàng rõ ràng nhìn thấy một đôi mắt màu máu tươi đỏ thẫm.

” Khi ta tỉnh táo lại, đã ở trong cổ bảo này. Ta đã thề với bản thân là cả đời này sẽ trung thành với chủ nhân, không cho phép hắn bị bất cứ sự thương tổn nào.” Mã Toa mở to mắt, nhìn thẳng Giản Nguyệt. Sau khi đem hết thảy mọi chuyện nói ra, nàng cảm thấy dị thường thư sướng, giống như đã trút được gánh nặng ngàn cân.

” Mã Toa, hết thảy đều là quá khứ. Ngươi không cần cứ bị quá khứ ràng buộc, Mã Toa chính là Mã Toa thôi.” Trầm mặc một hồi, Giản Nguyệt kiên định nhìn Mã Toa, trên mặt lộ vẻ xán lạn tự tin tươi cười.

Mã Toa trừng lớn hai mắt, Giản Nguyệt tươi cười cùng nàng nói chuyện giống như có một loại năng lực kỳ bí nào đó làm cho tim nàng thốt nhiên dâng tràn một cảm giác ấm áp. Từ đôi mắt nàng hạ xuống một giọt nước mắt trong veo, trên mặt biểu lộ một nụ cười nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.

Người ngoài cửa dừng lại cước bộ, cũng dừng luôn động tác đưa tay lên định gõ cửa, nếu có người nhìn thấy lúc này, sẽ phát hiện được, nam nhân cao lớn này còn có một đôi mắt màu hồng sắc, trong một khắc, nơi đôi mắt đó tản ra tràn đầy nhu hòa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.