Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 14: Ta là diễn viên




Khi Giản Nguyệt trở lại trường học, vẫn là vẻ mặt mơ hồ. Đó là bởi vì đêm qua hắn không ngừng xem phim trinh thám toàn tập. Hắn đã nhờ Mã Toa mua trọn bộ phim trinh thám kia, sau đó muốn xem qua một lần cho hết. Nhưng mà, Áo Lôi Đức thấy hắn chỉ xem được một nửa đã ngủ gà ngủ gật, liền ôm hắn lên phòng.

Chính là như vậy, hắn đối với cả buổi sáng chuyện gì đã xảy ra đều mơ hồ không rõ. Cũng bởi vì hắn mơ hồ, mà sau đó hắn phải hối hận ôm đầu kêu to.

” Tiểu Nguyệt, ta nhất định sẽ hảo hảo giúp đỡ ngươi hết mình!” Susan nắm nắm tay, thoạt nhìn phi thường kích động. Giản Nguyệt sau khi nghe được không hiểu ra sao, hắn hoàn toàn không biết Susan đang nói cái gì, Giản nguyệt vừa mới từ trạng thái mơ màng ngủ chuyển sang thanh tỉnh.

” Làm sao vậy?” Giản Nguyệt nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, hắn không biết rõ lúc hắn nửa ngủ nửa tỉnh đã phát sinh chuyện gì.

” Ngươi không nhớ rõ sao? Vừa rồi lớp học quyết định học viên của ban ta sẽ tham gia diễn xuất.” Susan lấy tay nâng cằm, nở một nụ cười chứa đầy hàm xúc. Nàng biết vừa rồi Giản Nguyệt đang trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, đây là chuyện cũng đã từng xảy ra trước đây.

Lúc học sơ trung, Giản Nguyệt từng mê một bộ phim võ hiệp, kết quả ngay khi nó ra DVD hắn liền đi mua về. Tiếp theo liên tiếp vài ngày đều thức xem phim, mỗi ngày xem gần đến rạng sáng, bị cha hắn sau khi tan tầm về nhà thúc giục đi ngủ. Rồi ngày hôm sau vì lo lắng hắn ngủ không đủ giấc mà muốn nhờ Susan hảo hảo chiếu cố, để tránh hắn đi đường bị té ngã linh tinh.

” Ban của chúng ta đây muốn làm cái gì?” Giản Nguyệt gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, hắn đối với hội nhóm của các học viên nơi này cũng rất có hứng thú, lúc trước đã nghe những người bạn cùng lớp nói hoạt động ở nơi đây dường như rất hấp dẫn. Có rất nhiều hàng quán bán món ngon, trò chơi, tiết mục khác, không giống với trường học cũ của hắn, chẳng có trò vui nào cả ngoài học và học.

” Chính là ca kịch a! Ngươi cũng là diễn viên!” Hai mắt Susan phát ra dị quang, tựa hồ như cái vai diễn kia sẽ chẳng dễ dàng gì.

” Ách? Quyết định khi nào vậy? Ta đây là diễn vai gì?” Giản Nguyệt đối chính mình là diễn viên không có cảm giác đặc biệt gì, bởi vì điều này với hắn mà nói không có khác nhau. Cái mà hắn quan tâm nhất chính là, hắn phải diễn vai như thế nào. Đây là đầu tiên hắn tham gia diễn xuất ca kịch, hy vọng là một vai diễn tốt.

” Kịch bản rất nhanh sẽ được ra mắt thôi, một hồi ngươi sẽ biết.” Susan cười nói.

” Chúng ta đây diễn vở gì vậy?” Giản Nguyệt hỏi.

” Một vở kịch nói về một loài quỷ hút máu, đó là một câu chuyện thật đẹp.” Susan hưng phấn nói. Nhưng mà Giản Nguyệt mới chỉ nghe đến mấy chữ quỷ hút máu đã làm cho hắn hoảng sợ. Tại sao Susan lại lấy đề tài về quỷ hút máu? Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra cái gì rồi sao?

Giản Nguyệt không dám tùy tiện đặt câu hỏi, hắn sợ vạn nhất nói lỡ lời sẽ làm nàng phát hiện ra sự thật, Susan là một người rất tinh ý a.

” Nhĩ hảo bộ dáng rõ ràng rất giống.” Giản Nguyệt ý đồ nói sang chuyện khác. Hắn biết Susan bình thường sẽ không đối loại chuyện này có hứng thú, trừ phi có cái gì đó đặc biệt hấp dẫn nàng. Như vậy, kịch bản này có chỗ nào đó cổ quái chăng?

” Đó là tự nhiên! Ta chính là biên tập của vở kịch này mà!” Susan thản nhiên nói, làm cho Giản Nguyệt có loại cảm giác không an tâm chút nào.

Nhưng mà hiện tại cho dù có biết cũng không còn kịp rồi, Susan sớm đem kịch bản đi in ấn, mà vai diễn cũng đã được quyết định đâu vào đấy, căn bản là không có đường nào mà thay đổi cả. Giờ khắc này, Giản Nguyệt ở trong lòng chân thành kỳ vọng cái vai diễn kia đừng làm cho hắn quá kinh hách, không cần dọa cho cái tâm linh nhỏ bé của hắn sợ là được rồi.

Chương trình học buổi chiều rốt cuộc đều đã xong, giờ khắc mà Giản Nguyệt lo lắng cuối cùng cũng đã đến. Susan đem tất cả các bạn học tập trung lực chú ý vào một chỗ, sau đó phân phát kịch bản.

” Các bạn học viên, về nhà cứ từ từ nghiên cứu kịch bản, có vấn đề gì ngày mai cứ hỏi ta. Không thành vấn đề, có thể xây dựng lại kịch bản một chút cũng được. Thế nhưng cho dù có sửa chữa, cũng sẽ không có nhiều biến hóa.” Susan vẻ mặt thật sự rất nghiêm túc nói. Giản Nguyệt cảm thấy rất ngạc nhiên, không thể tưởng được Susan cũng có lúc nghiêm túc đến như vậy.

Sau khi Giản Nguyệt cầm lấy kịch bản không có lập tức xem ngay, hắn đem kịch bản cho vào ba lô rồi liền mang túi sách rời đi, bởi vì Áo Lôi Đức đại khái đã đến trước cửa trường học chờ hắn. Áo Lôi Đức mỗi ngày lúc hắn tan học liền lái xe tới đón hắn về nhà, nói là tiện đường. Tuy rằng Giản Nguyệt cảm thấy lý do này có điểm gượng ép, nhưng nếu Áo Lôi Đức đã nói như vậy, thì cứ theo như vậy thôi, dù sao hắn thấy thế càng thêm thuận tiện.

” Thật lâu.” Áo Lôi Đức thấy Giản Nguyệt chạy tới, chậm rãi nói. Hắn một tay tiếp nhận ba lô của Giản Nguyệt, đặt ở phía sau chỗ ngồi.

” Bởi vì các học viên phải ở lại họp một chút, bàn vài hoạt động của lớp, cho nên mới ra muộn, ngượng ngùng.” Giản Nguyệt thấy có lỗi nên lên tiếng giải thích. Áo Lôi Đức sau khi nghe xong chỉ khẽ gật đầu, sau đó lái xe về nhà.

Sau khi nếm qua cơm chiều, Giản Nguyệt cầm kịch bản ngồi ở phòng khách. Nhưng mà, khi hắn nhìn đến cái bìa của kịch bản ấy, cũng đủ khiến hắn ngây dại.

Trang bìa của kịch bản là hình ảnh một đôi nam nữ đang ôm nhau, nam thì anh tuấn lãnh khốc, nữ thì đáng yêu mê người. Mà điều làm cho Giản Nguyệt cảm thấy kinh hách chính là, hai người kia bộ dáng rất giống với hắn và Áo Lôi Đức. Nhìn nhìn lại tên kịch bản ── CỔ BẢO ĐỒNG CƯ VẬT NGỮ, Giản Nguyệt đã muốn hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Rốt cuộc đây là cái vở kịch gì a? Chẳng lẽ Susan đã biết chuyện Áo Lôi Đức là Huyết tộc? Nếu nàng biết, như vậy nàng đã biết được đến đâu rồi? Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng làm cho Giản Nguyệt cảm thấy cả người băng giá, còn viết về chuyện ở chung nữa chứ, đây là đe dọa hắn sao?

” Làm sao vậy?” Áo Lôi Đức ở bên cạnh nhìn sang, thấy vẻ mặt Giản Nguyệt nhất thời kinh ngạc, nhất thời kích động, mà tầm mắt vẫn dừng ở kịch bản trên tay chính mình, Áo Lôi Đức rốt cuộc nhịn không được đi qua lên tiếng hỏi.

” Cái kia… cái kia kịch bản……” Giản Nguyệt không biết làm sao, hắn không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì chính hắn đối với việc này cũng đang cực kỳ nghi hoặc.

Áo Lôi Đức dùng sức lấy đi kịch bản trên tay Giản Nguyệt, đọc lướt qua, nhíu nhíu mày, sau đó bình tĩnh nhìn Giản Nguyệt. Nhưng mà, Giản Nguyệt lại cảm giác được Áo Lôi Đức đang muốn hỏi mình về chuyện của kịch bản ấy.

” Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, ta mới nhìn thấy kịch bản này hôm nay. Còn nữa, Susan không có lý do gì biết thân phận của ngươi, ngươi cũng sẽ không để cho nàng dễ dàng biết được, đúng không?” Giản Nguyệt thật cẩn thận nhìn về phía Áo Lôi Đức, tận lực biểu hiện ra một bộ dáng đáng thương, hắn thật sự không biết đây là cái sự gì, cho nên liền đem vấn đề chuyển sang cho Áo Lôi Đức.

” Ân, nhưng nếu để cho những người kia biết, liền đem bọn họ……” Áo Lôi Đức nói một nửa dừng lại, trầm mặc nhìn Giản Nguyệt, vẻ mặt thâm trầm.

Giản Nguyệt thấy trong lòng run sợ, lời nói cùng bộ dáng của Áo Lôi Đức tựa hồ như muốn nói với hắn, nếu để cho những người khác biết thân phận của Áo Lôi Đức, là sẽ có một hậu quả dị thường đáng sợ. Giản Nguyệt nhìn nhìn, ở trong đầu nghĩ đến rất nhiều ý tưởng cổ quái mà khủng bố, sắc mặt cũng bị sợ tới mức run run.

“Áo Lôi Đức, sẽ như thế nào?” Giản Nguyệt rụt lui thân mình, khẩn trương hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.